Chương 47: Anh trai Giang Thư, sao anh không nhận ra Ngưng Ngưng rồi?

Edit: Trang Trang

Beta: An Điềm

Truyện nhà mình ra lâu nên xin lỗi mọi người, tại tụi mình còn đi học và đi làm nên tranh thủ được lúc nào hay lúc đó. Vì vậy truyện không up đều và nhiều được, những ngày nghỉ mình sẽ cố gắng ra nhiều chương ạ🙏

Vì bận xem Siêu trí tuệ Việt Nam nên trễ nải việc beta, mọi người thông cảm hihi.

À thông báo với mọi người là sau bao ngày tháng edit, beta đêm ngày thì trên mắt #Điềm nay đã vinh dự úp lên hai cái nắp chai rồi huhu.

Tang lễ được chuẩn bị rất nhiều ngày, Giang Thư biết Ôn Ngưng có tình cảm sâu đậm với ông nội, dù anh là một người tâm sắc lạnh, nhưng vì cô, cũng phải đem hậu sự của ông cụ chuẩn bị thật thỏa đáng, tất cả cấp bậc lễ nghĩa đều dựa theo tiêu chuẩn cao nhất.

Trào phúng hơn chính là, cùng ngày đưa tang ông nội Ôn, nếu không phải Giang Thư có sự chuẩn bị tốt, thì mấy người nhà họ Ôn kia

- là con cháu cùng huyết thống với ông cụ Ôn ngay cả quần áo đen cũng không mặc tử tế.

Trong suốt buổi lễ, mặc một bộ đồ màu đen nghiêm túc như đi tham gia một buổi họp, truyền thống mà nói cách cư xử như vậy thì đó là của người dưng ngoài đường, lúc tiễn ông nội Ôn đoạn đường cuối cùng thì cũng chỉ có một mình Ôn Ngưng khóc.

Ở nông thôn khi có người già mất thì có tập tục làm mâm rượu, mọi người cùng nhau đưa tiễn ông cụ lần cuối, rồi cùng nhau hội lại giải thích rõ ràng cho người trong làng.

Trong lúc này Giang Thư bận trước bận sau, xuất tiền đóng góp tận sức, tuy nói tập tục dân gian anh chưa bao giờ đụng tay vào làm, nhưng có thể vì tài giỏi hơn người nên mọi chuyện được  anh xử lý gọn gàng đâu vào đấy, tận tâm tận lực, nghiễm nhiên diễn tốt vai một chàng rể hoàn hảo.

Trong tiệc rượu, không ít người đã cùng ông nội Ôn qua lại, thở dài nói ông cụ đã bị  đau ốm hành hạ nhiều năm, cứ như vậy nằm mãi trên giường không dậy nổi, bây giờ đi rồi, có khi đây lại là giải thoát cho ông ấy.

Có người trộm nhìn Giang Thư trước cửa cách đó không xa, ăn một miệng rau, hâm mộ nói: "Cái nhà họ Ôn này cũng được xem là tổ tiên đốt hương thơm cầu nguyện, anh xem cháu gái nhỏ nhà người ta được gả cho người tốt như vậy, ông nội Ôn trước lúc đi có thể thấy cháu gái mình được phó thác cho người đàn ông đáng tin cậy như thế, cũng coi như là đi được an lòng."

Người này nói chưa hết câu thì tất cả hàng xóm láng giềng đều theo hướng ông ta nhìn mà nhìn ra, thật sự thì có không ít người trong bữa tiệc vụng trộm liếc mắt nhìn anh, Giang Thư có khí chất trong trẻo lạnh lùng từ tận trong xương, còn kèm theo một sự xa cách không giải thích được, cảm giác áp bách mười phần, nhiều người muốn nhìn lại cảm thấy sợ, không dám nhìn, giờ thì có thể quang minh chính đại nhìn rồi.

"Nhà họ Ôn thật có phúc khí, người đàn ông này  tướng mạo anh tuấn, thân hình lại cao lớn đẹp trai, nhìn qua liền biết không giống người bình thường như chúng  ta."

"Cũng không bình thường đâu." Một người phụ nữ ở bàn rượu bên cạnh đã vào thành phố làm được nhiều năm và cũng biết được nhiều mặt ở xã hội  nói: "Trên cổ tay người đàn ông kia, tôi lúc trước cũng đã gặp qua trên tạp chí, cái này không rẻ đâu!" Cô nói xong liền đưa ngón tay lên làm động tác số sáu.

"Sáu trăm hả?" Có người hỏi.

Cô ta lắc đầu.

"Sáu ngàn?!" Một ông lão bị dọa làm rớt chiếc đũa đang gắp miếng rau, sáu ngàn đồng tiền đối với người dân ở thôn Ngọc Tuyền nho nhỏ này quả thực có thể đủ tiền sinh hoạt phí của một gia đình trong vòng nửa năm.

"Là hơn sáu trăm vạn đó ….." Cô ta nhướng mày, bình tĩnh xem phản ứng mọi người, ở đây toàn là làm nông đơn giản, đừng nói là gặp qua sáu trăm vạn, dù là lúc còn sống cũng hiếm khi được nghe thấy con số này.

"Ôi ông trời ơi, đây chính là rùa vàng nha….."

"Cái gì mà rùa vàng, đây chính là thần tài đó...!" Không ít người có biểu cảm biến hoá đặc sắc: "Nhắc tới nhà họ Ôn, lúc trước chúng ta cho là nhà kém cỏi nhất trong thôn, rốt cuộc là đất trời vẫn là luân hồi xoay chuyển azzz…."

"Tôi nghe mấy đứa nhỏ trong nhà nói, cùng ngày chàng rể này còn có trực thăng đưa tới, giống như trên TV vậy, còn có nhiều thuộc hạ nữa."

Có người kinh hãi chắc lưỡi: " Chậc chậc chậc,... Nhà họ Ôn kia sau này có thể hưởng phúc rồi."

"Nói như vậy cũng không chính xác, chúng ta ai còn không biết, từ khi ông cụ Ôn bị bệnh, cô bé Ôn Ngưng kia liền không ít lần bị người Ôn gia đánh đập mắng chửi, nếu đổi lại là tôi, một phần tiền cũng không muốn cho bọn họ! Chờ ngày đám người này quay lại khóc cầu xin tôi."

Bà cụ ở bên cạnh trợn mắt, đè thấp giọng, nói: "Như thế nào, không phải là chồng của Ngọc San nha? Sao người nhà họ Ôn có thể đem một chàng rể tốt như vậy cho người ngoài được nhặt về cơ chứ?"

Việc này thì người trẻ tuổi nhìn đã biết: "Cụ thể như thế nào tôi thật sự không biết, nhưng mà tôi đoán là đứa nhỏ Ôn Ngưng, loại người có tiền thường tìm đến người xinh đẹp không phải sao, không phải tôi nói…."

Cô ta đè thấp giọng: "Diện mạo của đứa nhỏ Ôn Ngưng nhà kia... vừa nhìn là biết nhặt ở đâu về rồi, so với Ngọc San xinh đẹp hơn rất nhiều, Ngọc San ở trong thôn chúng ta đã là đẹp rồi, nhưng tướng mạo của Ôn Ngưng thực sự có thể so với đại minh tinh…."

"Tôi cũng cảm thấy vậy! Lúc trước không phải cũng có một minh tinh Hồng Kông sao? Ca sĩ đó hát bài "Ngọn sóng cuồn cuộn", môi cũng hồng hồng, tôi xem đứa nhỏ Ôn Ngưng này ngược lại càng lớn càng giống minh tinh đó nha….."

"Giờ cũng còn sớm lắm, chắc cũng có hơn hai mươi năm rồi, ông cũng nên đuổi kịp thời đại đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!