Edit: Đỗ Nghèo Khỉ
Beta: An Điềm
Nay đi làm về mệt quá chỉ làm được một chương thôi hic. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Ngưng Ngưng, Ngưng Ngưng....
Các ngón tay đang cầm điện thoại của Giang Thư trở nên trắng bệch, lồng ngực như bị đè nặng đến khó thở.
Cô bé trong ảnh có đôi lông mày cong và nụ cười trong sáng.
Anh chợt nhớ lúc trước vì muốn làm hài lòng ông nội mà miễn cưỡng đón Ôn Ngưng ở làng Ngọc Tuyền về, cô gái nhỏ lần đầu tiên trông thấy anh đã nở một nụ cười, nụ cười giống hệt như trong bức ảnh này.
Phải nói rằng khi đó anh đối với Ôn Ngưng ngoại trừ cảm giác xa lạ còn có sự căm ghét xuất phát từ bản năng.
Tuổi còn nhỏ, thân thể cũng chưa trưởng thành hoàn toàn, có thể cam tâm tình nguyện đi theo một người đàn ông xa lạ, rời khỏi ngôi nhà đã sinh ra và nuôi nấng mình suốt 20 năm mà không chút lưu luyến, nếu nói cô gái này đơn thuần thì anh thật sự không tin.
Ngấm ngầm tham lam và tính toán, anh đã gặp qua quá nhiều, thôn xóm nhỏ đơn sơ cũng không làm cho cô có một tấm lòng thuần khiết. Cô cũng giống như những người phụ nữ nịnh nọt mà anh thấy nhiều năm nay, đơn giản là coi trọng quyền thế bối cảnh của nhà họ Giang.
Cho dù ngày đó không phải anh đến, thì bất luận là người nào chỉ cần mang họ Giang cô vẫn sẽ đi theo với dáng vẻ ngoan ngoãn kia.
Hơn nửa năm trước anh vẫn giữ thái độ này, tới đón cô với vẻ mặt khinh thường và xa lánh, đến nhìn cô một chút anh cũng lười, thậm chí ngồi với nhau ròng rã 4 tiếng đồng hồ trên đường đưa cô về Ngự Kiền Loan mà anh thậm cũng không biết hình dáng cô trông thế nào.
Giang Thư trầm mặt, cố gắng nhớ lại cảnh tượng hơn nửa năm trước nhưng chỉ nhớ hôm đó đến nhà Ôn Ngưng, Giang Ninh gọi điện thoại từ nước ngoài về vì có việc, người đàn ông này thậm chí còn không chào hỏi cô một câu, điện đến liên tục, nó chưa từng rời tay anh, nói một tràng lưu loát tiếng anh mà cô nghe không hiểu, một chút cũng không chú ý đến cô, sau khi trưởng thành lần đầu gặp cô lại chính là ở trên cao nhìn xuống.
Còn Tiểu Bất Điểm của anh từ đầu tới cuối đều là gương mặt tươi cười chào hỏi, dùng tình yêu mềm mại nhất của thiếu nữ mà bao dung anh, dù cho anh hờ hững cô cũng không giận dù chỉ một chút.
Cô gái nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy anh kìm lòng không đậu mà đỏ cả viền mắt lầm bẩm: "Anh trai Giang Thư...."
Chỉ là trong giọng nói có chút mềm mại của thiếu nữ, nhỏ nhẹ mà tinh tế nhưng lại không lọt vào tai Giang Thư.
Người đàn ông sững sờ tại chỗ, lúc này cuối cùng anh cũng hiểu tại sao một người con gái nhát gan như Ôn Ngưng lại không có chút do dự mà đi theo anh.
Bởi vì Ngưng Ngưng của anh vẫn nhớ kỷ anh, vẫn luôn nhớ đến anh, cô đã chờ anh nhiều năm như vậy, vẫn một lòng chờ anh trở về tìm cô.
********
Năm đó Giang Thư 16 tuổi, sự thận trọng và cao cao tại thượng vẫn còn kém xa bây giờ, lúc đó anh mới theo mẹ trở về nước, thiếu niên từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài nên tiếng Trung không được tốt lắm, âm thanh nồng đậm hương vị nước ngoài lại cộng thêm tuổi dậy thì bị bể tiếng nên giọng của anh nói ra có vẻ giống du côn.
Khi xưa anh được cha mẹ nuông chiều, lớn lên như một Nhị Thế Tổ, nhà họ Giang đời đời kiếp kiếp hiển hách phú quý, đến đời Giang Thư sinh ra chính là đến để hưởng phúc.
Cha của anh Giang Kiến Xuyên là con trai duy nhất của ông cụ nhà anh, vẻ ngoài của Giang Thư tám chín phần là giống cha, ông cũng đã từng là đối tượng khao khát của nhiều thiên kim tiểu thư ở thế hệ trước.
Mẹ anh là Thẩm Quân Nghi cũng xuất thân từ một gia đình danh tiếng, lúc nhỏ còn từng được mệnh danh là người con gái đẹp nhất thành phố Hàn, vô số công tử đến nhà họ Thẩm cầu hôn, có thể nói là xếp hàng từ thành đông đến ngõ hẻm phía tây, vẻ kiêu ngạo cùng lạnh lùng của Giang Thư chính là thừa hưởng từ bà.
Hơn hai mươi năm trước mỹ nhân lạnh lùng Thẩm Quân Nghi một lòng hướng về Giang Kiến Xuyên, thiên kim nhà họ Thẩm cùng con trai độc nhất nhà họ Giang kết tóc se duyên, thanh lãnh chỉ vì một người hóa nhu tình, cũng được xem là một chuyện tình đẹp nổi tiếng ở thành phố Hàn.
Sau khi kết hôn một năm liền có Giang Thư, sự ra đời của anh có thể nói là được muôn người chú ý, trưởng tôn độc nhất của nhà họ Giang, ông cụ Giang dành cho anh sự kỳ vọng rất lớn, vừa sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, thái tử thành phố Hàn khiến ngàn người ghen tị, vạn người ngưỡng mộ.
Tuy nhiên sau một trận hỏa hoạn lớn nhiều năm trước, không biết nguyên nhân vì sao giữa mẹ và cha anh xuất hiện khoảng cách, lúc đó Giang Mông Mông vừa mới ra đời, còn Giang Thư lúc ấy cũng có mới mấy tuổi nhưng đã học thuộc lòng vài bài văn cổ. Nhỏ như vậy lại trơ mắt nhìn hai anh em Trần Lý không hề liên quan gì đến nhà họ Giang tiến vào căn nhà cũ*.
*Nhà cũ: Là nhà do tổ tiên để lại
Người mẹ vốn dịu dàng đoan trang sau trận hỏa hoạn đã phải ngồi xe lăn một thời gian dài, tinh thần ngày càng trở nên tê liệt, trên mặt không còn nụ cười lúc mới lấy chồng, mà Giang Kiến Xuyên cũng mất đi nhiều sự thiên vị đối với con trai và con gái, tình yêu và sự kỳ vọng mà ông từng dành cho anh em họ giờ đã bị chia thêm cho Trần Lý cùng Trần Tuệ.
Khi Giang Thư còn nhỏ đã từng nghe đám người giúp việc tại nhà cũ của họ Giang kể lại, lúc mẹ mới mang thai anh khẩu vị không tốt lắm, ăn thứ gì nôn ra thứ ấy, chỉ muốn ăn cháo loãng cha anh làm. Hồi đó hai người quấn quýt như keo sơn, dù bận rộn việc công ty thì cha anh cũng dậy rất sớm để tự tay mình chuẩn bị đồ ăn cho vợ.
Tuy nhiên, trong ký ức của anh sau này chỉ còn lại sự ủy khuất của người mẹ và sự xa lánh của người cha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!