Chương 29: Sau khi cô ngủ một giấc thoải mái, thức dậy không nhận ra ai?

Editor: Nguyễn Nghi

Beta: An Điềm

Phấn khích quá 🥳🥳🥳🥳

-----------------

Trong bóng tối, một tay Giang Thư xuyên qua lớp chăn bông mỏng manh trên người cô, dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo rồi trực tiếp kéo cả người cô vào lòng mình.

Người đàn ông cao lớn, vòm ngực dày rộng dán chặt phía sau Ôn Ngưng, anh cao hơn cô rất nhiều, cằm anh áp nhẹ lên đỉnh tóc mềm mại của cô, đôi mắt có chút mệt mỏi nhắm lại, hít sâu một hơi đã có thể ngửi thấy mùi hương mà anh đã nhớ trong suốt quãng thời gian này, cái mùi hương mà anh không thể tìm thấy mùi trên chiếc gối mà cô không đem đi.

Mùi hương này so với thuốc lá có lẽ còn khiến người ta dễ nghiện hơn.

Ôn Ngưng run sợ mới chớp mắt một cái, lúc phản ứng lại thì vừa xấu hổ ảo não, vừa vội tránh xa ra một chú, sau khi thoát ra khỏi lồng ngực của anh, một tay đem chăn bông chặn ngang, tạo thành khoảng cách an toàn giữa hai người.

Trong quá khứ, thực lực giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn, Giang Thư mạnh mẽ bá đạo, nếu muốn giữ lấy cô thì dù cô có dùng hết sức lực cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của anh, chỉ có thể bị anh thành thành thật thật ôm lấy.

Nhưng đêm nay Giang Thư có vẻ lo lắng cô sẽ bị doạ sợ, hoặc là sợ cô vì chuyện này mà hận chính mình hơn nữa. Chỉ là khi nãy nhìn thấy cô đi ra, anh thật sự không kìm lòng được mà ôm một cái, sau khi tỉnh lại liền thả lỏng tay, để cô tự do thoát ra.

Giang Thư vốn đang đứng dựa vào cạnh tường, cô gái nhỏ vì vội vàng muốn chạy trốn nên dùng sức không nhỏ xoay người nhét chăn bông cho người đàn ông vô tình lại là một lực lớn đẩy người đàn ông môt cái, người đàn ông buông cô ra để cô trút giận rồi vô lơ đãng lùi lại một bước, sau ót của anh có cục máu chưa kịp đông hết lại bị va vào bức tường cứng màu trắng ở phía sau.

"Shhhiiitttt..." Giang Thư không tự chủ mà hít vào một hơi, Ôn Ngưng mở to mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ.

Giang Thư chịu đựng cơn đau, đột nhiên che giấu vẻ mặt, đổi thành vẻ mặt ngưng trọng, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, anh kêu lên một tiếng đau đớn: "Shitttt, Ngưng Ngưng, đau quá..."

Ôn Ngưng bị bộ dáng của anh làm cho sửng sốt, còn tưởng rằng mình đã quá tay đẩy anh, vội vàng hỏi: "Anh không sao chứ?!"

Giang Thư cố ý cau mày, nghiêng đầu sang một bên, lộ ra một bên sườn mặt, bên trong mang theo một chút ẩn nhẫn: "Quan tâm tôi sao?"

Ôn Ngưng sợ hãi siết chặt lòng bàn tay, muốn nhón chân kiểm tra vết thương cho anh: "Tôi không có sử dụng nhiều sức mà... nếu không anh gọi cảnh sát đi..."

Giang Thư gần như bị bộ dạng này của cô chọc cười: "Gọi cảnh sát làm gì, bắt em đi sao? Tôi không đành lòng làm vậy, còn phải cứu em ra, việc này không phải là tôi tự rước thêm phiền phức vào người sao?"

Nhưng mà Ôn Ngưng không có suy nghĩ nhiều như vậy nhìn hắn, nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của anh, trong lòng có chút gấp gáp: "Anh rốt cuộc có sao hay không vậy?!"

Thật ra, có chuyện thật sự đã xảy ra. Mấy giờ trước trên sườn núi bị trượt va vào một cây cổ thụ, cục máu đông từ từ rỉ ra. Chỉ là do từ trước đến nay Giang Thư lớn lên ngang ngược, tính tình cẩu thả và cũng không xem trọng cơ thể, khi nhìn thấy máu vẫn khó thay đổi sự kiêu ngạo, cũng không thèm lo lắng gì.

Nhìn thấy lúc này Ôn Ngưng đang lo lắng cho mình, anh cảm thấy được bị thương thật sự là không có vô ích, chỉ là vết thương lại nứt ra, anh mơ hồ cảm giác máu vừa đông lại không bao lâu lại có dấu hiệu chạy ra, trong bóng tối người đàn ông không chút dấu vết lấy tay lau đi vết máu phía sau gáy, nụ cười lưu manh trở lại trên khuôn mặt.

Giang Thư khẽ cong môi, đôi mắt yên lặng liếc nhìn theo cô mang chút mệt mỏ, giọng điệu mang theo chút trêu đùa: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là vì vợ không để ý đến tôi, cũng không chịu theo tôi về nhà, tình nguyện kí hợp đồng làm việc cho công ty người khác, cũng không muốn đến công ty của nhà mình làm bà chủ, không sao không sao, thật sự không có việc gì, tôi có thể giải quyết được."

Ôn Ngưng bị những lời nói của anh chọc cho tức giận không nhẹ, vừa rồi cô thật sự rất sợ hãi, vẻ mặt Giang Thư thật sự trông không vẻ giả tạo, làm sao cô biết anh lại trêu chọc cô, cô gái nhỏ yên tâm mà thở ra sau đó hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

Giang Thư lười biếng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt giả bộ dữ tợn của cô, trong bụng bất giác nghĩ thầm, mẹ nó, thật đáng yêu muốn chết.

Người đàn ông nhìn vợ cũ làm động tác thật dễ thương, anh ta câu môi trong lòng nhộn nhạo, không nhịn được cười.

Ôn Ngưng bỏ chăn bông ra, xoay người muốn trở về phòng.

Lúc trước cô không mở cửa, Giang Thư không có biện pháp với cô, bây giờ mọi người đều ở bên ngoài, muốn đóng cửa trước mặt anh sao, dĩ nhiên anh sẽ không cho cô cơ hội này.

Người đàn ông bước tới, cánh tay rắn chắc chặn cánh cửa gỗ sắp đóng lại, Ôn Ngưng không chú ý nên bị anh trực tiếp lách qua mà đi vào.

Khi có phản ứng lại, Giang Thư đã công khai bước vào căn phòng nhỏ của cô.

"Ha." Người đàn ông nở nụ cười mãn nguyện không thể giải thích được trên khuôn mặt.

"Anh mau đi ra ngoài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!