Edit: Đỗ Nghèo Khỉ
Beta: An Điềm
Thoả mãn lòng chim én ha ha ha
Sắc mặt Giang Thư tối đi vài phần, hàm dưới căng chặt, lộ ra đường nét sắc bén.
Ôn Ngưng vốn dĩ chỉ sốt nhẹ, có lẽ buổi trưa thấy anh dẫn theo Dư Tiêu Tiêu đến nên trong lòng không khỏi có chút tức giận làm máu trong người nóng lên rất nhiều, hiện tại cảm thấy choáng váng, mũi cũng nghẹt càng lúc càng cứng, giọng nói chuyện cũng buồn buồn: "Mọi người đều biết chị Tiêu chỉ là một câu nói đùa, các nhân viên làm việc đều thích đùa giỡn như vậy nếu như tôi nghiêm túc thì có vẻ như không thích hợp lắm, với lại điều này đối với anh cũng không liên quan gì với nhau, chúng ta đã li hôn rồi, bất kể là phải hay không phải cũng không cần anh quan tâm."
Lời đồn bát quái là phổ biến nhất trong giới này, chúng thay đổi hàng ngày, ngày hôm nay nhân vật chính là cô, ngày mai cũng có thể là người khác, tính toán quá nhiều sẽ không thể nào tiếp tục sống trong giới này.
Buổi sáng Chu Tự Hoành đến nói chuyện với cô về việc kí hợp đồng với công ty, anh ấy là người dẫn dắt cô vào giới này, anh ấy không quá lấy chuyện tư xen vào việc công, giữ khoảng cách vừa phải, nhưng thỉnh thoảng cũng chỉ điểm cô một hai câu và giúp cô giao thiệp tạo một vài mối quan hệ nhỏ, quả thực cô được khá nhiều lợi ích từ anh. Ngoài mẹ Từ ra thì anh là người đầu tiên kể từ khi đến thành phố xa lạ này làm cô cảm nhận được tình người.
Ôn Ngưng từ khi đi con đường này rất để ý các công ty đã ném cành ô
-liu cho cô, (ý muốn nói đến kiểu ưu tiên, nâng đỡ á) bây giờ Chu Tự Hoành nhắc tới chuyện này với cô, cô đương nhiên không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Cô đi trên con đường này một mình, không có công ty hay đội ngũ phía sau, cô chỉ nghe Chu Tử Hoành nói hai ngày qua cư dân mạng đang bàn tán về tình trạng giữa cô và Tiêu Khuynh, chuyện này cô cũng nghe Chu Tự Hoành nói sáng nay mới biết, chẳng trách mấy ngày nay mọi người đều nhìn cô cùng Tiêu Khuynh với ánh mắt đặc biệt, còn kêu cô là chị Tiêu.
Vì lo lắng sẽ mang lại phiền phức cho Tiêu Khuynh nên cô đã giải thích với anh là những người kia chỉ nói đùa thôi, nhưng Tiêu Khuynh cũng không để tâm lắm chuyện này, hầu hết mọi người đều nghĩ là cô đang thẹn thùng hoặc là sợ công khai quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của hai người, một mặt thì nói là biết rồi nhưng một lát sau cũng buột miệng gọi như vậy, kết quả thực sự không tốt.
Chu Tự Hoành nghe xong cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm nhưng cũng chỉ nói với Ôn Ngưng không cần phải lo lắng, chỉ cần tập trung diễn xuất cho tốt, mọi việc còn lại đội quan hệ công chúng của công ty sẽ lo liệu là được.
Ôn Ngưng gật đầu đồng ý sau đó liền nhanh chóng kí hợp đồng.
Lúc đó, Chu Tự Hoành cũng thuận miệng trêu đùa một câu: "Cô biết đấy, giải trí Hoa Ảnh của nhà họ Giang có thể coi là tập đoàn lớn mạnh trong giới, đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm đào tạo ngôi sao và thiết lập được các mối quan hệ rộng, nguồn lực cũng được xếp vào hàng nhất nhì trong giới. Hàn Tinh giải trí chỉ mới có ý định thay đổi hướng đi trong hai năm gần đây nên đối với Hoa Ảnh tạm thời không thể nào so sánh được."
"Thấy cô cùng với ông chủ Hoa Ảnh có quan hệ tốt nên muốn tới đó chắc là chỉ cần nói một câu nhỉ?"
Ôn Ngưng đương nhiên biết ông chủ Hoa Ảnh mà anh nói tới chính là Giang Thư, nhưng nghĩ tới việc Giang Thư chỉ muốn giấu mình vào lồng để không cho người khác nhìn thấy, cô không khỏi nhếch nhếch khóe môi: "Kí với Hoa Ảnh ngay cả vòng trong tôi còn chưa vào được thì đã bị cho giải nghệ rồi".
Điều cô không ngờ đến là hợp đồng của cô cùng giải trí Hàn Tinh vừa được kí kết xong không bao lâu sau thì Giang Thư
- người rất lâu không đi tìm cô lại mang theo một bản hợp đồng của Hoa Ảnh đến Vân Sơn.
Cũng chỉ chậm một chút.
Tuy nhiên giữa bọn họ dường như luôn tồn tại cái "một chút" này.
Mười hai năm trước hai người bọn họ đã hẹn nhau, ngày Giang Thư rời khỏi đỉnh núi nhất định sẽ đưa Ôn Ngưng đang sống nơi nước sôi lửa bỏng đó cùng đi, thế nhưng khi đến ngày đó Ôn Ngưng vì nhiều lần lén lút đem cơm nước ra khỏi nhà đã bị cô phát hiện, đánh cho một trận vẫn không chịu nói nên bị nhốt trong nhà kho mấy ngày để suy ngẫm. Đến lúc đi ra được thì Giang Thư đã bị người nhà cưỡng chế đưa sang Mỹ, thiếu một chút nữa là bọn họ có thể cùng nhau lớn lên rồi.
Trong bữa tiệc từ thiện nửa năm trước, Giang Thư để cô một mình trong khách sạn, nếu về nhà sớm hơn một chút, phát hiện cô không mang theo điện thoại sớm hơn một chút, ra ngoài tìm cô sớm hơn một chút, có lẽ anh sẽ gặp cô sớm hơn Chu Tự Hoành, thiếu một chút nữa là Giang Thư có thể đích thân đón cô về nhà.
Chạng vạng tối giao thừa hôm đó nếu không có cuộc điện thoại ấy hoặc Giang Thư nghe được lời cầu xin của cô mà đồng ý ở lại ăn xong bữa bữa cơm tất niên thì có lẽ cô sẽ có lý do để lừa dối bản thân rằng anh thật sự yêu cô và quan tâm cô. Thiếu một chút thì cô có thể tiếp tục làm một cô vợ bé bỏng ngoan ngoãn, hàng ngày chờ anh về.
Ôn Ngưng ngẩng đầu nhìn anh một cái, thuận tay cởi chiếc áo khoác anh vừa mặc cho cô rồi nhét vào ngực anh, sau đó là bình giữ nhiệt và thuốc hạ sốt từng thứ một trả lại cho anh.
Giang Thư cầm đồ bị cô trả lại trên tay, ánh mắt lạnh lùng: "Muốn cảm ơn thì về nhà cùng tôi rồi tự mình nói, tôi cùng lắm cũng chỉ là chủ nợ của em, dựa vào đâu mà thay em nói cảm ơn?"
"Vậy thì thôi." Ôn Ngưng nói xong liền xoay người rời đi, cô gái vốn dĩ tính tình dịu dàng ấm áp có thể là do đang bị ốm nên trong người có chút nóng nảy, không biết nghi đến cái gì, cô bỗng quay đầu lại nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Thư lại không dám nói nữa, mượn cơ hội đầu óc không tỉnh táo do sốt mà nói một lần: "Anh hỏi tôi xem anh là cái gì, vậy anh xem tôi là cái gì?"
Ôn Ngưng bất bình trong lòng, lần đầu tiên cô muốn dùng lời nói mà đâm anh một cái: "Cho dù chỉ là một cái scandal thì ít nhất cũng có người gọi tôi là chị Tiêu. Tôi và anh kết hôn lâu như vậy nhưng chưa từng nghe người ta gọi tôi một tiếng bà Giang, cho dù là trước lúc ly hôn, mọi người cũng chỉ nghĩ tôi là bảo mẫu, là thư ký của anh. Anh trước giờ đều không muốn nói cho người khác biết đây là vợ của Giang Thư
- Ôn Ngưng."
Giang Thư hiếm khi bị người khác làm cho không nói nên lời, nhưng Ôn Ngưng lại làm cho anh hết lần này đến lần khác gặp phải tình trạng này.
Ban đêm, bên trong tòa nhà tập đoàn Giang thị một mảng mờ ảo, Giang Thư đứng trước cửa sổ sát đất, tay cầm điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào khu chung cư cao vút to đồ sộ cách đó không xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!