Chương 27: Từ bây giờ nhà họ Giang và tôi sẽ bảo vệ em

Editor: Nguyễn Nghi

Beta: An Điềm

Lâu quá mới quay lại mọi người quên Cá rồi, bỏ Cá đi cả rồi....😭

Vào đầu tháng ba, thành phố Hàn đón lấy một trận bão tuyết.

Địa hình núi Vân Sơn cao, nhiệt độ so với khu vực thành phố Hàn thấp hơn năm sáu độ C, các diễn viên trên phim trường nói lời thoại câu nào cũng đều có thể thở ra khí màu trắng.

Trang phục của Thanh Lăng Truyền lần này là loại vải mỏng nhẹ như lông vũ, y phục cổ trang được dệt bằng vải gấm, phải nói là cực kì đẹp, nhưng có điều nó vẫn không thể nào chống lại được cái lạnh nơi đây.

Trong thế giới võ hiệp, người trong giới giang hồ không sợ lạnh họ chỉ biết coi trọng chánh nghĩa, tuy nhiên ngoài đời, ha ha, các diễn viên chỉ cần khởi động máy quay là họ phải chịu đựng cái rét giá lạnh, kiên trì mà diễn cho xong các cảnh quay.

Bên ngoài ống kính, những trợ lý được các công ty quản lí sắp xếp chăm sóc cuộc sống thường ngày của các nghệ sĩ đang ôm các áo lông mềm mại chờ sẵn, chỉ cần đạo diễn hô cắt một cái là cả một nhóm người liền ùa đến, lấy áo khoác bông dày trên tay ngay lập tức quấn cho nghệ sĩ của mình thật chặt, những thứ như trà nóng, túi giữ nhiệt, túi sưởi điện đều đã được chuẩn bị đầy đủ.

Ôn Ngưng chỉ có tự đến lẻ loi một mình, so với sự được chăm sóc ân cần của các nghệ sĩ khác, mọi chuyện cô đều chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thường thì sau khi rời khỏi ống kính, cơ thể gần như đã lạnh cóng, còn chưa kịp có thời gian để tìm một chiếc áo khoác bông đã được để sẵn trong studio lớn này thì cảnh quay tiếp theo đã bắt đầu.

Ngay cả áo khoác còn chưa kịp mặc thì nói gì đến nước ấm hay túi điện giữ ấm, đi tới đi lui để cơ thể bớt lạnh đã làm cho đầu óc bắt đầu có chút mê mang.

Lúc sau, đến lúc lên diễn, giọng mũi không khống chế được mà càng lúc càng nặng đặc hơn, từ trước đến nay chỉ cần quay một hai lần là có thể qua, còn lần này  Ôn Ngưng bị NG liên tục, tâm trạng vốn không tốt vì thời tiết giá lạnh giờ càng tệ hơn.

Đạo diễn là một người hiểu chuyện, đối với diễn viên giỏi ít nhiều gì cũng có chút thiên vị, sau khi làm việc cùng nhau mấy ngày nay, mọi nỗ lực và thiên phú của Ôn Ngưng đều lọt vào mắt ông, cô gái nhỏ ra ngoài làm việc một mình mà không hề có trợ lý bên cạnh. Chỉ đơn độc dựa vào chính mình, chịu khó vươn lên, cũng chưa bao giờ gây phiền phức cho người khác.

Sáng nay lúc gặp mặt đã thấy trạng thái của cô không ổn, cũng không gay gắt như bình thường đối với mấy nghệ sĩ khác mà chỉ là nhẹ nhàng bảo cô nghỉ ngơi một buổi sáng rồi tìm lại trạng thái để quay tiếp. Nếu cô cảm thấy cơ thể không thoải mái thì không cần phải cố gắng chống đỡ, còn thuận tiện bảo nhân viên hậu cần lấy một cốc nước nóng và thuốc cảm cho cô.

Đời này của Ôn Ngưng trải qua nhiều nhất chính là nghe người ta chửi rủa và trách móc, vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắng té tát, nhưng không ngờ cuối cùng lại được an ủi một lúc. Cô gái nhỏ đang cầm một cốc nước nóng, luôn cảm thấy bản thân mình đã kéo dài thời gian của mọi người, làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, trong lòng không ngừng tự trách bản thân.

Hầu hết mọi người trên phim trường vẫn đang bận rộn, Ôn Ngưng dời lại một ngày cho cảnh quay buổi sáng vì trạng thái không ổn, nên thời gian lúc này có chút rảnh rỗi.

Theo lý mà nói cô nên tranh thủ cơ hội này để về nhà ngủ một giấc thật ngon và nghỉ ngơi thật tốt. Tuy nhiên, cô gái nhỏ vì tự trách bản thân, thật sự khó mà yên lòng đượ nên cô tìm một bậc thang trong góc phim trường rồi ngồi xuống, khoé mắt rũ xuống, liếc nhìn tuyết trắng xoá trên mặt đật, cái miếng nhỏ nhấp từng ngụm từng ngụm thuốc cảm trong ly.

Khi xe của Giang Thư chậm rãi dừng trước trường quay thì thuốc cảm của Ôn Ngưng mới uống được một nửa.

Trước cửa xôn xao một lúc, không ít người đi ra chào hỏi, rất nhiều nghệ sĩ tạm thời chưa đến cảnh quay cũng tụ tập quanh cổng trường quay để xem tình huống chưa từng xuất hiện này.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Ôn Ngưng vốn là một người có tính chậm chạp, giờ phút này còn đang sốt nhẹ, phản ứng chậm hơn mấy nhịp, thấy mọi người đi ra ngoài, cũng không có đứng dậy tham gia vui vẻ, chỉ mơ hồ nghe thấy có người bàn tán xì xào.

"Bọn họ nói rằng vị thái tử gia tới đây."

"Cái vị của tập đoàn nhà họ Giang kia ư?"

"Ngoài anh ta ra, còn ai ở thành phố Hàn này mà dám dùng cái danh xưng này…"

"Cô nói xe tại sao Giang tổng lại đến cái chỗ nhỏ bé rách nát này chứ?"

"Không biết, nhưng tôi có nghe nói vai nữ thứ hai Dư Tiêu Tiêu trước kia của đoàn phim chúng ta là người của công ty giải trí Hoa Ảnh thuộc tập đoàn nhà họ Giang."

"Trời ạ, hậu trường cũng quá vững vàng rồi, bối cảnh nhà họ Giang như vậy, khó trách lúc trước nghe nói cô ấy ngại thời tiết sấu nên cứ đẩy lùi lịch quay lại…"

"Còn không phải sao? Hôm nay cô ta vất vả đến đây thế nhưng lại có thể khiến cả thái tử gia tự mình đến? Cái này cũng là quá phô trương rồi, chính cung nương nương cũng chưa có cái đại ngộ này nữa…"

Ôn Ngưng ngồi ở góc tường có thể nghe rõ từng chữ lọt vào tai, các đốt ngón tay từ màu xanh trở nên đỏ bừng vì lạnh cóng, chiếc cốc đang cầm cũng lạnh dần.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Giang Thư đã xuất hiện ở trước cửa, ngoại hình người đàn ông cao lớn thẳng tắp, áo khoác đen hơi mở, trên vai có một chút bông tuyết trắng rơi xuống, khi bước vào cửa quần áo tung bay, y hệt một bộ dáng đẹp đẽ biến thái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!