Editor: Nguyễn Nghi
Beta: An Điềm
----------------
Bà chủ nhà đã sớm nhận tiền của Giang Thư nên đã giải quyết mọi chuyện rất tốt, hiệu quả cũng cao.
Căn nhà một tháng trước, khi Ôn Ngưng mới chuyển đến đã bị Giang Thư mua với giá cao, từ lâu cũng đã không còn thuộc về hai vợ chồng bà nữa, về sau còn tìm lí do đã được sắp xếp từ trước hết sức thuyết phục để Ôn Ngưng dọn xuống tầng dưới .
Ngay từ đầu họ còn lo lắng vợ của người đàn ông giàu có kia là một người thông minh, hai vợ chồng họ sẽ không qua mặt cô được, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Ôn Ngưng, tám phần chính là Kim Ốc Tàng Kiều chỉ biết ở trong nhà, căn bản là cái gì cũng không hiểu, rất dễ bị lừa.
Lúc mới bắt đầu, họ nhận được lời uỷ thác của Giang Thư, nghĩ rằng bản thân gặp phải một cuộc chiến kinh tâm động phách giữa người giàu với nhau, còn suy diễn ra việc một tiểu thư nhà giàu vì trả thù mà chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại, sau đó đánh cắp bí mật rồi bỏ trốn trong đêm, ẩn nấp trong căn gác xép cũ nát này, gia đình chồng vì tính kế mà không tiếc chi ra số tiền cực lớn để mua cả một toà nhà, bí mật ẩn nấp chờ cô xuất đầu lộ diện như tình tiết trong những bộ phim tám trăm tập đầy kịch tính chiếu vào khu giờ vàng tám giờ tối.
Cuối cùng mới phát hiện ra, chẳng qua là người có tiền, vợ chồng trẻ giận dỗi nhau, người vợ tức giận bỏ đi, nên người chồng đuổi theo ở phía sau tiện tay bỏ ra mấy ngàn vạn để dỗ dành cho vợ mình vui vẻ, cái này gọi là tình thú.
Những con số này đặt trước mặt những người dân bình thường sẽ khiến họ líu lưỡi nhưng trong mắt kẻ có tiền, nó còn bình thường hơn cả việc mua một mớ rau ngoài chợ.
Bà chủ nhà cảm thán thở dài, không giấu được sự hào hứng.
Vốn dĩ Ôn Ngưng dự định quay trở lại thu dọn đồ đạc để chuẩn bị thật tốt trước khi đến đoàn phim, nhưng không thể ngờ được khi bà chủ nhà đưa chìa khoá xong thì lập tức đi vào căn gác xép, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của cô, dường như sợ cô không chịu dọn đi.
Theo lý mà nói, cô chuyển từ một căn gác xếp nhỏ sang một căn phòng lớn hơn và mới được sửa lại mà không tăng tiền thuê nhà, rõ ràng là cô đang chiếm được không ít tiện nghi.
Đồ đạc của cô không nhiều lắm, trên dưới tất cả chỉ cần đi hai vòng là xong.
Lúc đổi mật khẩu khoá cửa, Ôn Ngưng không chút do dự, theo thói quen nhập vào một dãy số.
Bà chủ nhà một bên thay cô sắp xếp, một bên nhắc nhở cô: "Cô bé, đừng nên sử dụng ngày sinh của chính mình. Bây giờ kẻ xấu đều rất thông minh, sinh nhật thì dễ dàng biết lại không an toàn."
Ôn Ngưng dường như sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không phải, dì yên tâm, không phải sinh nhật của tôi, nhưng thật sự đúng là một ngày rất quan trọng."
Vợ chủ nhà không kìm được, nở một nụ cười mập mờ, nhiều chuyện nói một câu: "Dùng sinh nhật bạn trai à?" Bà chủ nhà vẫn cho rằng mình rất thông minh, diễn xuất rất tốt, biết nói là chồng dễ bị vạch trần nên đã sửa lời nói ra thành bạn trai.
Ôn Ngưng bị bà hỏi như vậy, lại đột nhiên nghĩ đến Giang Thư, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhàn nhạt kéo khóe môi cười cười: "Không phải."
Khẩu thị tâm phi, bà chủ nhà tự cho rằng mình là người từng trải, ai mà không trải qua tuổi thanh xuân, nhìn thấy biểu hiện cô như thế này, bà ấy cảm thấy rằng mình chắc chắn đã đoán đúng, chẳng qua là hai vợ chồng trẻ giận dỗi nhau nên xấu hổ, không muốn thừa nhận mà thôi.
Nói chung thì người đi trước luôn muốn người đi sau được kết cục viên mãn nên khi Nhậm Thiên Cao đến nghe ngóng về chuyện lấy chìa khóa thì bà chủ đã thuận miệng đem chuyện tâm tư nhỏ của cô gái kia về mật mã cửa nhà cho anh nghe: "Ôn tiểu thư nói mật mã của phòng là một ngày quan trọng đối với cô ấy."
Nhậm Thiên Cao: "Hả?"
Bà chủ nhà nháy mắt cười: "Sinh nhật của chủ tịch Giang."
Nhậm Thiên Cao bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng anh còn có một chút kích động nhỏ. Mấy ngày nay, Giang Thư không còn nghe ngóng tin tức gì về cô Ôn nữa, nhưng tính tình càng ngày càng cáu kỉnh, mọi người trong công ty ai cũng nơm nớp lo sợ, dường như dù có làm cái gì thì cũng không thể nào làm đúng được ý của thái tử gia, cậu ta làm trợ lý của anh dĩ nhiên cũng không sống tốt.
Lúc đến công ty báo cáo, anh ta đã cực kì vô tình lập tức đem chuyện này nói cho Giang Thư biết.
Giang Thư bề ngoài thì như không có chút rung động nào, nhưng kì diệu thay là anh lại không có thật sự nổi giận.
Mấy ngày tiếp theo, Nhậm Thiên Cao đã làm theo lời dặn trước đó của Giang Thư, không hề báo cáo về hành tung của Ôn Ngưng.
Giang Thư ban ngày ở công ty rất bận rộn, thật vất vả mới có một lúc rảnh rỗi, cứ như vậy một mình ngồi trong phòng làm việc mà nhìn chìa khóa nhà của Ôn Ngưng trong tay đến ngẩn người .
Trong điện thoại di động trống rỗng, cô đã không gọi cho anh kể từ khi hai người ly hôn.
Sau khi cãi nhau trên đường ngoại ô lần trước, Giang Thư cũng tự thuyết phục chính mình, được rồi, vậy đủ rồi, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nếu anh muốn thì bao nhiêu mà chẳng được, nhưng chính là anh không thể khống chế được mà nghĩ đến cô.
Nghĩ đến việc cô lại ngốc nghếch mà chạy đi đến nơi nào đó kiếm tiền, có được ăn no hay không, có bị ai đó ức hiếp hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!