Edit: Đỗ Nghèo Khỉ
Beta: Một Cây Nấm, An Điềm
n Ngưng ngoan ngoãn ngồi trong xe, thôi không giãy dụa nữa, cô cụp mắt xuống, im lặng nhớ lại những gì Giang Thư vừa nói, vẻ mặt thoáng hiện nét cô đơn.
Từ "nuông chiều" này không nên xuất hiện trên người cô, ai cũng có tư cách, riêng cô thì không. Cô chưa bao giờ được ai nuông chiều cũng chưa từng ảo tưởng về điều đó, thậm chí xưa nay chưa từng có ai nói với cô "Ngưng Ngưng, cô cũng là bảo bối trong lòng người khác, cô cũng xứng đáng được quý trọng, được bảo vệ."
Từ trước tới nay cô chưa từng sống cho bản thân mình, kể từ khi có thể ghi nhớ, cô suốt ngày bảo vệ ông nội vận động khó khăn.
Khi cô lớn hơn một chút, cô chú trong nhà ngại Ôn Ngưng tốn thêm một miệng ăn nên đem cô cho người khác. Không bao lâu sau, vì nghe nói Ôn Ngưng rất chịu khó làm việc, thỉnh thoảng còn làm cho người khác để kiếm tiền nên lại ngang ngược đem cô về. Suốt một khoảng thời gian dài kể từ đó cô luôn nỗ lực làm việc và ngoan ngoãn nghe lời chủ yếu là để cô chú thích mình một chút.
Khi bệnh tình của ông nội trở nên tồi tệ hơn, cô mong rằng mình có thể kiếm được tiền càng nhanh càng tốt giúp ông nội chữa bệnh.
Tám tuổi năm đó cô gặp được Giang Thư, trong mười hai năm tiếp theo động lực sống của cô mỗi ngày là mong mỏi anh Giang Thư sẽ quay lại tìm cô.
Cho tới năm 20 tuổi, cô cuối cùng cũng kết hôn với người mình nhớ nhung suốt mười hai năm. Thái độ của anh đối với cô có vẻ khác với mười hai năm trước, nhưng điều đó không quan trọng, cô tin rằng chỉ cần mình muốn là luôn có thể khiến anh yêu thích tựa như lúc còn bé.
Từ đầu tới cuối cô đều sống trong cái thế giới cần phải làm hài lòng người khác, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể được yêu.
Cô nhớ lại sự dứt khoát của người quản lý nhỏ vừa để cô trên xe, tự giễu mím môi cười nhạt, quả nhiên chỉ cần cô bị yêu cầu thì đều có thể bị đẩy ra vào bất cứ lúc nào.
Người đàn ông khẽ cau mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt không nói một lời, anh dường như rất bình tĩnh.
Một lúc sau, khi cơn giận đã được đè xuống hơn nửa, anh trầm giọng, không dám nhìn cô nói: "Thật xin lỗi Ngưng Ngưng, tôi không nên tức giận với em, vừa rồi chỉ là tôi quá sốt ruột."
Con người Giang Thư cao ngạo nhiều năm như vậy, chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, ba chữ "Thật xin lỗi" trước đây chưa từng tồn tại trong từ điển của anh.
Ôn Ngưng bỗng nhiên mở miệng: "Cảm ơn, anh nói đúng."
Những lời anh nói vừa rồi quả thật không sai, cô thật sự cần phải tôn trọng và yêu thương bản thân mình, nếu ngay cả bản thân mình cô còn không yêu thì còn hy vọng xa vời ai sẽ yêu mình đây, Giang Thư sao?
Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn về phía anh, trong lòng thật sự mang theo một chút may mắn.
Giang Thư vốn tưởng rằng cô sẽ giống như một cô bé, gặp chuyện oan ức sẽ khóc nhè, anh cũng đã sẵn sàng tinh thần dỗ dành cô, nhưng không ngờ rằng cô lại bình tĩnh như thế nói với anh lời cảm ơn.
Sự bực bội mà anh vất vả lắm mới áp xuống để bình tĩnh lại bị dáng vẻ này của cô làm cho phiền muộn.
Thời gian đợi đèn đỏ đã trôi qua, xe cộ phía trước đã đi qua hơn nửa, xe của Giang Thư vẫn nằm im giữa đường không nhúc nhích, người lái xe phía sau thiếu kiên nhẫn nên đã bóp còi mấy lần.
Giang Thư thấp giọng mắng "ĐM", khởi động xe đạp chân ga, chạy thẳng ra ngoại thành.
Nửa năm rồi Ôn Ngưng vẫn không cách nào quen thuộc với kiểu lái xe liều mạng không quan tâm đến tốc độ của anh, cô cắn môi nhắm chặt mắt, hai tay nắm chắc tay cầm nhỏ ở thành ghế.
Đợi đến khi xe chạy đến một khu đất trống ở ngoại ô Giang Thư mới dần giảm tốc độ.
"Về nhà đi Ngưng Ngưng." Anh im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Đừng cáu kỉnh với tôi nữa được không? Cứ tiếp tục như vậy đối với chúng ta mà nói cũng chẳng hay ho gì, thay vì phí thời gian chơi trò kẻ đuổi người chạy thì tốt hơn hết chúng ta nên làm chuyện có ý nghĩa hơn."
Hàng lông mi Ôn Ngưng khẽ run, hóa ra sau bao lâu nay anh vẫn nghĩ là cô đang cáu kỉnh, vậy cái gì mới tính là chuyện có ý nghĩa đây? Mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về làm loại chuyện đó sao? Thậm chí là căn bản không đợi được anh?
Cô biết anh là một người bận rộn, không phải ngẫu nhiên mà anh thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô trong khoảng thời gian này, anh muốn cô trở lại, nhưng cô không biết anh thật sự thích cô, muốn cô về nhà, hay là chỉ cần có cô, cần một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời anh, như cô chú trước đây đuổi cô đi nhưng vì cần cô mà đổi ý đem cô về.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Dù sao cũng là người cô nghĩ đến mười hai năm trời, cô đã từng cho anh tất cả sự dịu dàng và nhẫn nại của mình, thật ra cũng không kém lần cuối cùng này lắm.
Ôn Ngưng hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn ấm áp: "Giang Thư, anh chỉ là một thời gian không quen với việc trong nhà thiếu người, có lúc sẽ thấy vắng vẻ, có lúc sẽ nhớ tới tôi, thế nhưng theo thời gian những ký ức này đều sẽ phai nhạt đi, anh vẫn sẽ là Giang Thư đứng ở trên cao khiến mọi người phải ngước nhìn, anh vẫn sẽ thích ứng cuộc sống của một người."
Hoặc là anh sẽ sớm có một người phụ nữ mới bên cạnh, Ôn Ngưng hơi cúi đầu, không đành lòng nói ra những lời này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!