Editor: Nguyễn Nghi
Beta: Bánh
Giang Thư lên Wechat khi vừa mới tắm xong, tóc anh ướt nhẹp, một tay đang lau, khi nhìn thấy tin nhắn này của cô, mi mắt của anh lười biếng nhướng lên, không khỏi ngạc nhiên.
Anh ấy cầm điện thoại, không nhanh không chậm gõ một dòng chữ khác và gửi qua: [Không quen cũng không sao, tôi quen anh ta, hôm nào tôi sẽ giới thiệu với em.]
Ôn Ngưng dừng một chút, đột nhiên trả lời lại hai chữ. [Ôn Ngưng: Giang Thư.]
Giang Thư: "..." Cô gái nhỏ này đã trở nên thông minh hơn, cũng không dễ lừa như trước nữa.
[Giang Thư:? ] Anh cảm thấy rằng mình vẫn có thể cứu vãn một chút.
Ôn Ngưng không có nhắn lại.
Anh từ trước đến nay đều kiêu ngạo, ngạo mạn, bây giờ lại không có một chút khó chịu vì bị phát hiện, trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào. Tuy rằng cô gái nhỏ này nói đối với anh không quen, nhưng hẳn là đã biết là anh nếu không tại sao chỉ nói vài câu liền nhận ra đây là anh được.
Giang Thư không đợi câu trả lời của cô và chỉ đơn giản là ngừng giả vờ.
[Giang Thư: Ngưng Ngưng, anh vừa tắm xong, tóc còn ướt, em không có ở nhà, anh phải tự mình lau khô tóc đó.]
Ôn Ngưng suy nghĩ rất đơn giản, nhìn tin nhắn anh gửi trong lúc nhất thời không hiểu anh đang ám chỉ điều gì, đơn giản chỉ nghĩ rằng anh không tìm được người giúp lau tóc nên nhớ tới cô để sai bảo, cô nhíu mày: [anh nghĩ tôi là cái gì chứ? [Angry. jpg]]
Cô thực sự chỉ mới học cách sử dụng các phần mềm xã hội này. Để thể hiện sự tức giận của mình, cô đã thêm một biểu tượng cảm xúc giận dữ của hệ thống đi kèm ở cuối câu.
Giang Thư nhìn thấy, không khỏi cười thành tiếng, càng nhìn biểu tượng nhỏ bé càng cảm thấy xúc động, lửa giận dữ dội, tức giận những lại không hiểu sao anh lại cảm thấy có cảm giác cô đang làm nũng, khiến anh ngứa ngáy. Mẹ nó thật dễ thương.
Anh cong môi đáp: [Làm vợ đi.]
Sau khi gửi tin nhắn, anh có chút chán ghét, trước đây khi hai người còn chưa ly hôn, anh hình như chưa bao gồm không gọi cô như vậy.
Trong ngôi nhà nhỏ cũ kĩ, Ôn Ngưng nằm trên giường ôm điện thoại di động trong bóng tối, chỉ có ánh sáng của điện thoại di động khẽ chiếu vào khuôn mặt cô, lông mi nháy qua nháy lại mấy lâdn, trước khi ly hôn, cô không thể đếm được bao nhiêu lần những người bên ngoài hỏi thân phận của cô, cô thật sự hy vọng Giang Thư sẽ trả lời như vậy, nhưng chưa bao giờ có một lần.
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ bị Giang Thư làm cho ngất đi, cô có thể bị kích động đến mức mười tám ngày cũng không ngủ được, anh nói cô muốn làm gì thì làm.
Chỉ là bây giờ…
[Ôn Ngưng:... ]
Giang Thư nhìn chằm chằm sáu dấu chấm lửng một lúc, anh lớn như vậy, đi đâu cũng được khen ngợi, không ai có can đảm gửi cho anh một dấu chấm lửng, Ôn Ngưng là người đầu tiên.
Hơn nữa, Ôn Ngưng cũng là người duy nhất anh sẵn sàng dành thời gian và kiên nhẫn gõ từng chữ một để trò chuyện.
Đôi môi của Giang Thư khẽ giật, còn nhịp tim của anh thì nhanh dần. Anh từng lớn lên ở nước ngoài và nhiều bạn bè xung quanh anh cũng thích gái nước ngoài, nhưng anh không có hứng thú với vẻ ngoài tóc vàng và mắt xanh đó. Anh chưa bao giờ hiểu thế nào là yêu. Lúc này đã tới nửa đêm, cầm điện thoại di động nhắn tin WeChat cho Ôn Ngưng, thật giống như thời kì mới lớn, muốn thử cảm giác đi yêu đương vụng trộm một lần.
Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông gõ lên màn hình điện thoại câu nói đùa: [Vừa rồi em đã nói với tôi là em không biết sử dụng WeChat, nên tôi thông cảm cho em, bây giờ em lại biết gửi cho tôi một dấu chấm lửng? Em đã học nó từ ai?]
Trong lời nói của anh có chút cưng chiều mà thậm chí anh cũng không thể nhận ra, nhưng trước khi anh có thể cười được hai giây, một biểu tượng cảnh báo màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên giao diện trò chuyện, sau đó là một dòng chữ.
"Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đã bị đối phương từ chối."
Giang Thư sững sờ vài giây trước khi chắc chắn rằng mình không nhìn lầm, ngay cả cách kéo vào danh sách đen cũng học xong. Anh chỉ mở tài khoản WeChat của Giang Mông Mông mà anh đã lâu không trò chuyện, mục chuyển khoản trên Wechat bị đóng lại.
[Giang Mông Mông, sau này em còn dạy chị dâu sử dụng một số thứ nữa thử xem, cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện thấy tiền tiêu vặt nữa.]
Giang Mông Mông đang nằm trên giường ôm điện thoại di động đánh pupg cùng bạn, vừa nhảy dù xuống còn chưa đứng vững, Giang Thư liền gửi một tin nhắn khiến cô rùng mình, phản ứng lại thì cô đã choáng rồi. Một phát bắn nổ đầu con chó và trở thành một chiếc hộp quý tộc.
Giang Thư chuyển về giao diện trò chuyện với Ôn Ngưng, nhìn khung trò chuyện bị bôi đen phía trên, lập tức nở nụ cười, tốt lắm, mới rời khỏi hắn vài ngày, lá gan đã lớn như vậy, dám đem anh kéo vào danh sách đen, anh đúng là nuông chiều cô quá rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!