Chương 12: (Vô Đề)

Beta: Bin, An Điềm

Các đọc giả ơi. Xin ghé page nhà mình ủng hộ với. Page: Cá Ba Đuôi

Vóc dáng của Ôn Ngưng thuộc dạng nhỏ nhắn xinh xắn tính ra thì cũng không có bao nhiên kg cả, Giang Thư quanh năm đều thường xuyên rèn luyện, thân hình cao lớn, cánh tay cũng rắn chắc mạnh mẽ, gần như không cần tốn nhiều sức cũng đem cô ôm vào lòng ngực.

Cô gái nhỏ chưa từng bị người khác ôm như vậy, trọng tâm không vững khiến cô hoảng sợ kêu một tiếng, đôi tay theo bản năng nắm chặt vạt áo sơ mi được may tinh xảo trước ngực của Giang Thư.

Người đàn ông rũ mắt nhìn xuống hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, không có hề có ý tốt mà cười: "Nghe lời như vậy? Đừng nôn nóng chứ Giang phu nhân . Nơi này nhiều ánh mắt, trở về phòng rồi sẽ cho em cởi."

Hai người kết hôn cũng đã được một thời gian, mỗi lần Giang Thư chạm vào Ôn Ngưng thì đều rất cao hứng, nhưng mà dù sao Ôn Ngưng cũng vẫn là một cô nhóc con mới hai mươi tuổi đầu, đã vậy da mặt còn mỏng, mặc dù loại chuyện này hai người đã làm vài lần, nhưng mỗi lần cô đều giống như lần đầu tiên, xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.

Cô gái nhỏ thoáng chốc liền đỏ mặt: "Em không có --"

Giang Thư cười nhẹ, ôm người đi lên trên lầu, nhưng cũng không quên quay đầu lại, nhìn về phía một người một chó đang ăn dưa ở phía dưới cầu thang bằng ánh mắt lạnh lùng.

Sau khi Giang Mông Mông bị anh trai cô trừng mắt cảnh cáo, lập tức ôm con có đang khập khiễng kia lên rồi chạy trốn ra bên ngoài.

Trong miệng còn lẩm bẩm: "Không được xem, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết chó đấy! Tiểu Cẩu Tử, sau này ở nhà không được nhìn những chuyện dơ như thế của đại nhân, cẩn thận bị anh tao đem mày đi hầm nguyên đêm, đến xương cốt cũng không còn."

Về phần chị dâu, người đang bị anh trai cô ăn sạch sẽ ở trên lầu, đời này của đại tiểu thư Giang Mông Mông hiếm khi hiểu được sám hối: "Ô ô ô, Ngưng Ngưng, rất xin lỗi!"

Tính tình của Giang Thư thuộc dạng rất ngông cuồng, lúc trước chưa từng gặp qua người mình thích liền tự xưng là có khả năng khống chế cao, thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, không nghĩ sẽ gặp được Ôn Ngưng. Chỉ cần nghe cô hừ hừ hai câu trong vô thức, liền càng làm càng điên cuồng hơn, giống như đã thay đổi cách làm việc của mình vậy.

Thi thoảng Ôn Ngưng cũng sẽ thấp giọng cầu xin anh: "Nhẹ một chút."

Nhưng mà, nửa điểm tác dụng cũng không có, chỉ có thể nghe được âm thanh khàn khàn của người đàn ông: "Nhẹ không được, nhịn một chút nào."

Qua vài giờ sau, Giang Thư tận hứng.

Phòng trong lộn xộn cả lên, những mảng tơ lụa của chiếc giường tứ giác Rome theo kiểu Châu Âu đều bị vứt ở khắp nơi.

Khi Giang Thư tắm xong rồi bước ra thì Ôn Ngưng đã trở lại ghế sô pha, thiếu nữ quấn chăn thật chặt, đưa lưng về phía anh, bóng lưng nhỏ nhắn nhìn qua trông vừa bướng bỉnh lại oán hận.

Nhưng mà lúc nãy vừa mới làm tình xong, anh buộc cô nghe lời, để cho cô ngoan ngoãn ở nhà làm bà chủ, đừng có xuất hiện ở bên ngoài, đây lần đầu tiên, cô gái nhỏ này lấy hết can đảm liều mạng cắn môi, ngay cả một tiếng cũng không chịu kêu lên.

Sau khi Giang Thư ăn no nê thì tâm trạng luôn rất tốt, giờ phút này nhớ đến chuyện buổi sáng cũng không giận, anh đi đến bên cạnh ghế sô pha ôm thiếu nữ đã ngủ trở về giường lớn, rồi lười biếng đi xuống lầu.

Đại tiểu thư Giang Mông Mông không tim không phổi chỉ biết yên lặng một giây đau lòng cho Ôn Ngưng, sau đó liền cầm lấy thẻ của Giang Thư rồi đi chơi với đám bạn bè.

Khi Giang Thư đi vào trong phòng khách, liếc mắt thấy con chó con lẻ loi cuộn tròn bên góc nhỏ cạnh ghế sô pha.

Người đàn ông ngước mắt lên, không chút ôn nhu mà xách con chó đến trước mặt, nhìn chăm chú vào cái chân bị thương của nó.

Chân của chó con này bị Ôn Ngưng dùng rất nhiều băng gạc thật dày quấn lấy giống như cái móng heo, còn thắt thêm một cái nơ bướm cong cong vẹo vẹo trông rất lạ.

Mặt Giang Thư trở nên ôn nhu, không nhịn được mà cười khẽ, móc điện thoại ra gọi điện cho Nhậm Thiên Cao.

"Kêu bác sĩ đến Ngự Kiền Loan một chuyến."

Nhậm Thiên Cao căn cứ vào nguyên tắc nghề nghiệp của một cấp dưới chân thành có phẩm hạnh: "Tổng giám đốc Giang có chỗ nào không khỏe sao?"

Giang Thư liếc mắt nhìn con chó con đang bị thương, nhàn nhạt nói: "Thú y."

**

Ôn Ngưng vẫn luôn ngủ cho đến gần tối mới tỉnh lại, vì lịch làm việc và nghỉ ngơi luôn không có quy luật thành ra lúc mới tỉnh dậy thì trong giây lát có chút hoảng hốt, giống như cách cả một thế kỷ vậy.

Cô tùy tiện dùng nước lạnh rửa mặt sau đó mang dép lê đi xuống lầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!