Chương 18: No Title

.

Bước qua tiếng thứ ba kể từ khi Jeon Jungkook đi cùng với Hae Song. Kim Taehyung đi qua đi lại trong phòng nhìn điện thoại, miệng lầm bầm lầm bầm không rõ câu.

Đúng mười hai giờ cậu về đến nhà, thấy chị Sonyan vẫn còn nằm trên sofa bấm điện thoại liền đi lại chỗ chị

"Yanie, sao chị còn chưa ngủ?"

"Ơ bé yêu em về rồi à, chị đang đợi em về nè, có chuyện gấp"

"Chuyện gì vậy chị?" cậu đi lại ngồi xuống kế bên cô

"Taehyung giao vụ đó cho chị rồi, nó không nhúng tay vào việc này nữa, nó bảo chăm chăm vào việc trả thù quá lơ là việc chăm sóc em"

Jeon Jungkook có hơi mềm lòng, nhưng vẫn giận.

"Thế thì dễ hành động rồi, Taehyung dễ mềm lòng lắm. Máu công lý ngấm sâu trong người rồi"

"Ừ ừ nhà chị toàn con cưng của đảng, mỗi chị em là tỉnh táo đấy bé, mẹ Mirae thì hiền khỏi nói, ai động vào mẹ bố chị đập nát thây rồi. Bây giờ chị em mình mới song kiếm hợp bích đây"

"Taehyung vẫn chưa biết em bình thường đấy chứ?"

"Chưa, thằng bé vẫn nghĩ em bị sang chấn tâm lý nặng, Taehyung lúc trước khôn ranh lắm mà chắc vì lo cho em nhiều quá nên bị mất tập trung vào những thứ xung quanh"

Nghe đến đây lòng cậu như có dòng nước ấm chảy vào. Jeon Jungkook kêu chị hai đi ngủ sớm rồi cũng đi lên phòng của hai người.

Kim Taehyung núp ngay cầu thang chờ cậu đi lên, vừa thấy hình bóng Jungkook ngay lập tức chạy về phòng giả vờ đọc sách.

Jungkook bước vào phòng ngang nhiên đi qua người Kim Taehyung tiến thằng về phòng tắm.

Kim Taehyung "..."

Cuốn sách "..."

...

Đã chờ mòn mỏi mấy tiếng đồng hồ giờ còn phải đợi cậu tắm xong lâu ơi là lâu. Muốn ôm bạn nhỏ quá. Nửa tiếng sau Jungkook quấn khăn bước ra, cơ thể săn chắc ướt nước trắng trẻo phơi trước mắt hắn, vòng eo thon thả đập vào con ngươi xanh ngọc của Taehyung. Trái tim hắn bắt đầu rộn rạo nhưng bên ngoài vẫn bình tâm như nước, an yên lật sách.

Jeon Jungkook mở tủ đồ ra cười giả lả

"Tôi không biết Kim Taehyung còn có khả năng đọc sách ngược, ngài quả thực siêu phàm, không phải người rồi"

Hắn nhìn lại cuốn sách tức giận muốn ném thẳng nó ra ngoài ban công cho mèo gặm chó tha. Đồ sách phản chủ. Ba mươi lăm tuổi đầu bị một nhóc con kém mười lăm tuổi đá xéo nhục hết sức.

Nhưng nghĩ lại cũng không nhục lắm vì đây là Jeon Jungkook, mà với Kim Taehyung, Jeon Jungkook luôn là ngoại lệ.

Hắn ho ho mấy cái rồi trầm giọng nói

"Em có giận gì tôi sao?"

Cậu nhún vai

"Không"

"Nè.. dù sao thì tôi cũng.. lớn tuổi hơn em nên... có giận thì cũng phải dùng kính ngữ chứ.." vừa nói hắn vừa quan sát biểu cảm khuôn mặt của cậu trông hết sức buồn cười.

Jeon Jungkook mặc đồ xong xuôi ngồi trên giường đối diện ghế của hắn lau tóc

"Sau này đừng cho Jungkook uống thuốc nữa"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!