Chương 48: Mắng tôi tôi còn nhịn, mắng con tôi thì ăn đánh

Trình Lục Lục im lặng nhìn Ngô Tiêm Ninh đầy mặt vênh váo, tức giận lại bắt đầu tràn lan khắp người khiến cho cô không còn cái vẻ khúm núm kia nữa.

Cố tình ở trong mắt Ngô Tiêm Ninh dáng vẻ của cô lại thành uất ức mà không dám phản kháng, chỉ biết hèn mọn cam chịu. Khí thế kiêu căng càng bốc càng cao, càng không chút kiêng nể gì mà nói năng ngông cuồng ngạo mạn: "Nếu không phải dính dáng tới Mạch Ngôn, tôi mới khinh thường nhiều lời với loại người hèn mạt như cô."

"Kết quả thì hay rồi. Tôi tốn hơi thừa sức nhiều lời như vậy nhưng kết quả cô vẫn mang theo thằng con hoang kia tới đây."

Ngô Tiêm Ninh càng nói càng quá đáng, vừa nói vừa lấy tay chọt vào người cô, hành động vô cùng ác liệt đâm cho Trình Lục Lục không ngừng lùi về sau, lại giống như hận không đâm cho cô ngàn cái lỗ: "Cô cho rằng vậy là…"

Nhưng cô ta chỉ nói được đến đây.

Bởi vì Trình Lục Lục không cho cô ta nói thêm, trước tiên là hất tay cô ta ra, sau đó trở tay cho cô ta một cái tát.

Chát!

Âm thanh này đủ trát, cũng khiến người ra giật cả mình.

Mọi chuyện diễn ra không hề nhanh, hành động của Trình Lục Lục cũng rất chậm. Nhưng chính là nó quá dứt khoát, lại không ai ngờ tới được. Khoảng cách giữa hai người họ lại quá gần, Ngô Tiêm Ninh còn chẳng kịp né trách, cứ thế ăn nguyên một tát đến nghiêng mặt sang một bên vừa theo bản năng bụm mặt, biểu tình không thể tin được.

Người làm xung quanh có thể không nghe được cuộc nói chuyện của họ nhưng lại có thể nhìn thấy, cái tát kia còn tát đến vang dội. Ai nấy đều kinh sợ nhìn nhau, chấn động quá chừng.

"Cô… Dám đánh tôi?"

Ngô Tiêm Ninh vất vả lắm mới lấy lại được giọng nói, ánh mắt như muốn phun lửa trừng trừng nhìn Trình Lục Lục.

"Nếu cậu dám nói thêm một từ nhục mạ con tôi nữa tôi còn có thể đánh tiếp."

Rốt cuộc Trình Lục Lục vẫn xem như còn hòa nhã, sau cái tát kia vẫn còn bình tĩnh được phân tích cho Ngô Tiêm Ninh biết cô ta đã sai chỗ nào.

Nhưng Ngô Tiêm Ninh thì chưa chắc.

"Ha hả! Trình Lục Lục, tôi đúng là xem thường cô."

Cô ta không thèm đè nén gì nữa, cứ thế lớn tiếng cười điên, giống như đã chịu đả kích đến phát khùng rồi vậy.

Mà có lẽ.

Cười xong cô ta hét xối xả vào mặt Trình Lục Lục: "Ai cho cô lá gan dám đánh tôi hả!?"

Lúc nói còn xông về phía Trình Lục Lục như muốn đánh người, miệng vừa hét ầm lên: "Lật trời rồi! Hả hả!"

"Mắng nó đó thì sao!?"

"Con hoang thì chính là đồ con hoang thôi á!"

Cô ta vừa dứt lời đã tiếp tục bị đánh.

Lần này Trình Lục Lục cho cô ta một đạp.

Cô trực tiếp giơ chân lên đá.

Lúc mẹ con Mạch Ngôn ở trên lầu nghe thấy tiếng cãi cọ chạy ra chính là nhìn thấy cảnh tượng này. Ai nấy đều giật mình kinh sợ.

Chát!

Trình Lục Lục đạp cho Ngô Tiêm Ninh một cước khiến cô ta lảo đảo lùi về sau xong còn xông lên tát cho cô ta thêm một cái. Lần này trực tiếp đánh cho Ngô Tiêm Ninh ngã xuống đất, dáng vẻ chật vật như chó chết.

"Á con khốn! Tao giết mày!"

Ngô Tiêm Ninh ngoài hét thì cũng chỉ có mắng chửi không ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!