"Cháu cảm thấy mình vẫn còn thích anh Ngôn. Năm xưa chia tay là vì nghĩ không muốn ràng buộc ảnh vì dự định của bản thân chứ không phải vì không còn thích
nữa ạ."
Mẹ Mạch đến là bội phục cô dám nghĩ dám nói như vậy. Nhưng đây chính là điểm mạnh của Ngô Tiêm Ninh không phải sao, đầy tự tin. Nói thật là không có gì không tốt cả. Ban đầu mẹ Mạch cũng cho rằng con gái như Ngô Tiêm Ninh là tốt nhất, thông minh, biết nghĩ cho mình. Tự tin không phải là sai. Nhưng mà bây giờ bà đã có con dâu, có nói thêm cũng vô dụng.
"Ngôn Ngôn nó à, mấy năm nay đều là vùi đầu vào tiếp nhận quyền quản lý công ty. Chú dì cảm thấy nó vẫn còn trẻ tuổi lắm, đợi vài ba năm năm nữa lại cưới vợ cũng không hề gì nên không có giục nó." 2
Ngô Tiêm Ninh nghe xong suýt thì hộc máu.
Nhưng mẹ Mạch cứ như không hề hay biết, vẫn còn nói: "Chuyện của đám trẻ tụi con dì không tiện nhúng tay, quan trọng vẫn là chúng con tự xúc tiến với nhau, nắm lấy hạnh phúc của mình. Dù sao cũng sẽ sống cùng nhau cả đời mà, ép buộc cũng vô dụng."
"Dạ.."
Vẻ mặt Ngô Tiêm Ninh sượng trân. Nhưng chung quy ra mẹ Mạch cũng không có chối bỏ gì cô nàng, chỉ là kiểu muốn buông tay mặc kệ thôi cho nên Ngô Tiêm Ninh không có nghĩ sâu xa hơn.
Mẹ Mạch cũng không phải muốn giấu giếm việc đã có con dâu. Xem như thương xót cho ánh mắt của cô nàng khi đã sáng suốt nhìn trúng con trai bà, mẹ Mạch bỗng bóng gió nói: "Dạo trước nó có đi Khương thành mà. Nghe nói cháu cũng đi đúng không?"
"Dạ vâng ạ."
Ngô Tiêm Ninh vừa nghe liền tưởng có hi vọng. Vì dù sao việc Mạch Ngôn đi Khương thành lần này không ai biết là hắn đi làm gì. Nếu cô lại thêm thắt nói rằng hắn đi vì mình thì…
Nhưng chưa đợi cô nói thêm gì đã nghe mẹ Mạch như bất đắc dĩ nói: "Đứa con này của dì thật là tùy hứng, thích gì làm nấy. Trước không thấy nó yêu đương gì, đùng một cái lại không ngại xa xôi đích thần đi tìm người về. Cháu cũng ở Khương thành có gặp cô gái kia chưa? Có biết tính tình người nó thích thế nào không? Nói một chút để dì xem xét đánh giá, tránh cho cưới về một cô con dầu nhân phẩm không tốt."
G
Bà nói đến vô cùng chân thành khẩn thiết.
Vẻ mặt Ngô Tiêm Ninh lại cứng đờ, như thể tượng sáp.
Cô nàng lắp bắp: "
"Cháu.. Việc này cháu không biết. Cô nói anh Ngồn đã có người yêu rồi ạ? Anh ấy đi Khương thành vì đuổi theo người yêu ảnh?"
Bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên dự cảm bất thường.
"Vì sao ạ? Hai người cãi nhau hay…"
Ngô Tiêm Ninh càng nói càng kinh hãi vô cùng bởi vì ý tưởng trong lòng như ngày một rõ ràng, như thế sự thật chính là như vậy mặc cho cô không tài nào chấp nhận nổi.
Không, chắc không thể nào đâu… Làm sao có thể vậy được.
Mẹ Mạch lại không biết cô nghĩ gì, nghe cô hỏi đồn như vậy cùng vẻ bối rối trên mặt, sự tự tin trước đó mất sạch thì có hơi không đành lòng. Nhưng ngay lúc đó bà lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe hơi, đoán được là ai về nên liền thuận theo nói: "Cháu không biết sao. Vừa hay chúng nó về rồi, cháu có thể gặp người Ngôn Ngôn dẫn về. Hi vọng chắc đừng kinh ngạc quá."
Bà có ý tốt nhưng ở trong tai Ngô Tiêm Ninh lại chẳng khác gì mỉa mai.
Ngô Tiêm Ninh còn chưa kịp phản ứng thì từ ngoài cửa lớn biệt thự Mạch gia đã vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Cô theo bản năng quay đầu nhìn cửa chính, sau đó trên khuôn mặt liền không giấu được vẻ bàng hoàng cùng không thể tin được.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể là cậu ta được???
Ngô Tiêm Ninh chỉ lướt qua một cái có lẽ không quá nhận ra dáng vẻ của Trình Lục Lục bây giờ nhưng đứa bé kia, làm sao cô nàng có thể quên cho được.
Vốn dĩ Ngô Tiêm Ninh luôn đinh ninh rằng sau cuộc nói chuyện hôm đó Trình Lục Lục đã sớm con mang rời khỏi Khương thành, đi thật xa….
Chẳng lẽ lúc đó Trình Lục Lục chỉ giở trò cho cô xem?
Ngô Tiêm Ninh không khỏi hoài nghi, trong lòng cũng oán hận vô cùng. Đáng lẽ ra cô nên trở lại kiểm tra một lần nữa. Nhưng trong lòng cô vốn dĩ không coi trọng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!