Chương 35: Anh cũng có ngày hôm nay

Nó cho rằng mẹ chỉ là không biết làm sao giao tiếp với những mối quan hệ này mà không biết rằng thứ khiến cho Trình Lục Lục mê màng còn nhiều hơn nữa. Nhưng mọi thứ phải tới từng chút một mới là kế sách hay.

Trình Lục Lục khẽ nghĩ một chút, vậy mà đúng là không có khó tiếp nhận như vậy nữa. Dù sao bao năm nay cô cũng đâu phải núp mình trong vỏ ốc không ra ngoài đầu.

Dù sao cô cũng không có khả năng khiến cho mình trở nên vừa ý những người xung quanh, cô chỉ có thể làm chính mình. Quan trọng nhất là, cô có thể ở bên cạnh con trai. Ba mẹ Mạch yêu thích Trình Tiểu Ngôn là điều cô muốn thấy, còn cô sao cũng được. Nếu chỉ vì cô mà liên lụy đứa nhỏ, cô sẽ vô cùng tự trách.

"Mẹ hiểu rồi tiểu Ngôn."

Trình Lục Lục nghĩ thông rồi, kiên định gật đầu.

Trình Tiều Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy mẹ con ta tắm rửa đi ngủ một giấc. Tỉnh lại rồi nói sau nha."

"Được."

Chuyen tren เลิ่น da xong.

Quay lại phòng khách, ba Mạch là người đầu tiên lên tiếng trước sau một khoảng thời gian im lặng.

"Tóm lại đứa bé kia là cháu trai ba chứ gì."

"…"

"…"

Trọng tâm quá rồi đấy.

"Nghe con nói thì con còn chưa có đi xác định lại đúng không?"

Mẹ Mạch trợn trắng mắt vì ba Mạch trong lòng rồi quay qua hỏi Mạch Ngôn.

Nói chung là trước tiên giải quyết vấn đề huyết mạch trước đã.

"Da."

Mạch Ngôn không có chột dạ vì đã quên làm cái này mà đúng tình hợp lý nói: "Tạm chưa nói tính tình của Trình Lục Lục, cậu ta không có gan lại ngủ với người khác sau con, chỉ nói tiểu Ngôn giống con như vậy, nói không phải con của con thì hơi khó tin đấy."

"…"

Lời này quả thật là không thể phản bác được.

Nếu là ông bà gặp được trước cũng sẽ lập tức chạy đi nhận thân ngay.

Mặc dù con trai lúc nhỏ tính tình rất lỳ lợm nhưng khuôn mặt kia đúng là tiểu thiên sứ, không thể không công nhận được.

Mà Trình Tiểu Ngôn vừa có khuôn mặt thiên sứ, thừa hưởng hoàn toàn vẻ bề ngoài xuất chúng của nhà họ Mạch, lại thừa hưởng sự trầm tính của mẹ. Vừa lanh lợi vừa đáng yêu, quả thật chính là thiên sứ chính hiệu.

"Vậy giờ con tính thế nào?"

Mẹ Mạch nghiềm giọng hỏi.

Mạch Ngôn ngã người vào lưng ghế lơ đãng nói: "Còn thế nào nữa. Mẹ con đều lấy."

".."

"Con đều đã mang người về rồi, chẳng lẽ còn có cách nói nào khác."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!