"Này cô ơi, cô làm sao vậy?"
Thời điểm đó bỗng nhiên bên cạnh có âm thanh nãi thanh nãi khí vang lên bên tai, đánh thức Trình Lục Lục từ trong sợ hãi.
Trẻ con đứa nào âm thanh cũng mềm ngọt như vậy, bất giác khiến Trình Lục Lục nhớ đến đứa bé ở nhà, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, nhượng người yêu thương.
Đúng rồi, cô còn có Trình Tiểu Ngôn!
Trình Lục Lục, mày không phải chỉ có một mình. Gắng gượng bốn năm, khó khăn khổ sở nào chưa trải qua, mỗi lần muốn sụp đổ đều là đứa bé kia kéo cô lại.
Nghĩ đến đó, trong lòng Trình Lục Lục như có ngọn lửa xua tan lạnh lẽo, đốt lên chút can đảm cho cô đối mặt với hiện thực. Cho dù cô vốn là đứa nhát gan, thiếu nhất là dũng khí. Cho dù cô quê mùa, tự ti, mỗi lần đều là con trai đứng ra cổ vũ: "Mẹ Lục Lục, không cần tự ti. Mẹ đã làm được tốt lắm."
Trình Lục Lục nhịn lại cảm giác khó thở, quay đầu nhìn sang chủ nhân của âm thanh kia.
Đó là một đứa bé trai, tuổi so với Trình Tiểu Ngôn lớn hơn một chút, nhưng ngây thơ hơn, bởi vì được sống trong sung túc, không lo không nghĩ đến miếng ăn miếng mặc.
Cô không có đố kỵ nở nụ cười hiền từ nói với nó: "Cô không sao cả, cảm ơn con."
Cô cũng muốn cho Trình Tiểu Ngôn một tuổi thơ ngây ngô như cái tuổi của nó, dần dần lớn lên tốt đẹp.
Mặc dù vậy, sau khi tạm biệt đứa nhỏ, Trình Lục Lục vẫn không cảm thấy tốt hơn. Cô ngược lại chỉ muốn trở về nhà ôm lấy đứa bé kia, món quà ông trời đã ban cho cô, làm dũng khí để cô chống chọi với khắc nghiệt của cuộc đời. Cho dù vì có nó, cuộc sống của cô trở nên khốn khó hơn. Nhưng nó chính là ánh sáng cho cuộc đời chẳng ra gì của cô thêm màu sắc.
Hơn hết là cô sợ. Sợ Mạch Ngôn sau khi phản ứng lại quay về tìm mình. Cô không dám đối mặt với hắn, cho dù cô đã từng thích hắn thật lòng. Thích một cách ngỡ như hèn mọn… Trình Lục Lục cô sống tự ti mười bảy năm mới dám can đảm thích một người lại chính là bi kịch. Cho dù cô chưa từng nghĩ được đáp lại.
Sau đó dưới ánh mắt đầy áp lực của quản lý, Trình Lục Lục chật vật xách túi chạy ra khỏi siêu thị.
Cô cảm thấy mình như sống lại.
Nhưng cô đâu có ngờ… Cô chạy không thoát…
Nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh chiếc xe xem là biết giá trị xa xỉ, sắc mặt lạnh lùng có lẽ còn hơn cả trước đây, tim Trình Lục Lục như chìm vào đáy cốc.
Hắn biết… Hắn nhớ được…
Mấy ý nghĩ này không ngừng quay cuồng trong đầu cô như thể sóng to gió lớn, khiến cho cô khó thở, ngực như bị đè nặng, buồn nôn, choáng váng.
Cô muốn bỏ chạy… Hắn không nhìn cô. Đúng, chưa chắn hắn đứng đây vì cô.
Nhưng chân cô lại cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Ký ức bốn năm trước lại ùa về…
"Anh Ngôn, anh xem, nghe nói cậu ấy thích anh đó."
Ngô Tiêm Ninh vừa nhìn cô vừa nói như đùa với người thanh niên bên cạnh.
Mạch Ngôn lúc đó mới mười tám, so với cô lớn hơn một tuổi, trên mặt tuy lạnh nhạt nhưng nhiều hơn sự kiệt ngạo siêu việt bạn học đồng lứa, ánh mắt khinh thường liếc nhìn đời.
Sau khi nghe Ngô Tiêm Ninh nói hắn liền dùng ánh mắt thờ ơ như miệt thị chúng sinh đó liếc nhìn cô một cái, sau đó buông một câu "nhàm chán" rồi bỏ đi mất.
Người đàn ông này lúc đó như thần nhân cô không thể với tới, cũng khinh thường tiếp xúc với cô. Bây giờ…
Chắc vẫn khinh thường cô như vậy. Khinh thường cô bốn năm trước dùng thủ đoạn leo lên người hắn chăng.
Nếu cô nói cô không có, hắn có tin không nhỉ…
Không, dù gì tất cả đã diễn ra. Cô thật sự làm hắn ghê tởm. Hắn nhất định muốn lăng trì cô.
Trình Lục Lục dần dần cúi đầu, im lặng nở nụ cười giễu cợt đứng chôn chân tại chỗ, mặc cho cái nắng trên đỉnh đầu bủa vây lấy mình. Lưng áo cô ướt sũng, dáng vẻ thật chật vật cùng nổi hèn mọn phát ra khi đứng gần người đàn ông kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!