Trình Tiều Ngôn không đáp ngay mà trang nghiêm nhìn hắn. Giống như muốn từ trên người hẳn nhìn ra ý nghĩ của hắn vậy.
Sau đó Mạch Ngôn nghe nó cụ non nói: "Trực giác nói cho con biết mẹ thật hợp với chú."
Mạch Ngôn sặc ngay lập tức.
Trình Tiều Ngôn lại không có để ý, nói tiếp: "Không phải cứ thứ gì mình thích thì sẽ thích hợp với mình. Có lẽ bây giờ chú chỉ nghĩ thử xem, sau đó lại tính tiếp."
"Chỉ cần chú cho mẹ một cơ hội, vậy là quá đủ rồi."
Mạch Ngôn lần này im lặng thật lâu.
Một hồi hắn lại nghĩ, có đứa con thông minh quá cũng mệt.
"Bây giờ chú định nói chuyện với mẹ con sao?"
Trình Tiều Ngôn không đợi hẳn đáp đã hỏi tiếp.
Mạch Ngôn chẳng cần thiết phải giấu nó, cho nên gật đầu.
"Chú nghiêm túc hơn con nghĩ."
Trình Tiểu Ngôn nhún vai.
Mạch Ngôn thì tức cười.
Bộ hắn giống tên lưu manh lắm sao? Cứ phải chơi chiêu trò không đàng hoàng mới được.
Trình Tiều Ngôn không biết hắn nghĩ gì, chỉ nghe hắn nói: "Đương nhiên phải nói chuyện cho rõ ràng. Chú không phải người thích ép buộc người khác."
"Nếu không phải cậu ta nhát gan, không chịu nói chuyện đàng hoàng một lần thì có khi bây giờ đã khác rồi."
"…"
Trình Tiểu Ngôn lần này không biết nên nói sao nữa. Muốn biện hộ cho mẹ nó cũng thấy ngượng miệng. Bởi vì Trình Lục Lục thật sự giống như ba của nó nói.
Tự nhiên Trình Tiểu Ngôn có hơi lo lắng cho những ngày tháng sau này của Trình Lục Lục sẽ sống nơm nớp trong lo sợ. Cũng không biết sao hồi xưa mẹ lại thích ba nữa. Chắc lá gan của mẹ lúc đó bùng nổ.
Mạch Ngôn không biết trong đầu đứa con trai nghĩ gì, vừa lúc hắn định nói chuyện thì bóng dáng của Trình Lục Lục xuất hiện ở lối đi.
Dáng vẻ của cô vô cùng hoảng hốt, có thể là do phát hiện không thấy Trình Tiểu Ngôn đâu.
Đợi cô nhìn thấy con trai đứng với Mạch Ngôn, mặt cô trắng bệch ngay lập tức.
Nhưng không giống với mọi khi, thấy hắn là chạy. Lần này cô lật đật tiến lên, vội vàng ôm Trình Tiều Ngôn vào lòng, cảnh giác nhìn Mạch Ngôn.
Hai cha con kiểu: "…"
Mạch Ngôn đè lại gân xanh đang giật thình thịnh của mình, không thèm nhiều lời với cô đã hai ba cái tách Trình Tiểu Ngôn khỏi tay cô trước khi cô kịp phản ứng rồi kéo cô đi ra ngoài.
"Anh làm gì, Mạch Ngôn!?"
Trình Lục Lục đẩy mặt kinh sợ.
Trình Tiều Ngôn thì cạn lời.
Ba ơi là ba, đã nói phải nhẹ nhàng với mẹ con rồi mà.
Cuối cùng Trình Lục Lục vẫn bị kéo đi trong tình trạng hoang mang sợ hãi, bỏ lại một sảnh người mặt ngu ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!