Chương 17: Hối hận vì đã thích anh.

"Đừng sợ tiểu Ngôn, tiếp tục ngủ đi, đã có mẹ."

Đã có cô.

Một người nhát gan như cô khi đụng đến chuyện có liên quan đến con của mình liền sẽ biết vùng lên đấu tranh, cố gắng hết sức bảo vệ nó.

Trình Tiểu Ngôn thật sự rất buồn ngủ, cho nên dù có khó hiểu nhưng nó vừa là tin tưởng cô, vừa không đủ tinh lực để nghĩ cũng liền lim dim thiếp đi trên tay Trình Lục Lục.

Trình Lục Lục gói đứa con thật chặt trong lòng, không để gió đêm làm hại nó, kéo vali chạy đi trong đêm tối.

Sau khi chia tay hắn, Ngô Phong không biết Mạch Ngôn không hề về khách sạn mà lái xe đi đến khu nhà Trình Lục Lục đang ở như một tên biến thái rình rập trước nhà người ta.

Có lẽ là do có men say, trong lòng hắn chợt càng thêm phiền muộn, liền theo bản năng làm theo cảm tính.

Ai biết đâu thời điểm lý trí không hoạt động được đôi khi lại làm nên chuyện. Thời điểm hắn vừa dừng xe ở một góc tối bên cạnh tiểu khu nhà Trình Lục Lục thì nhìn thấy bóng dáng của cô vội vàng bước nhanh trong đêm.

Giống như… Chạy trốn.

Hai chữ này vừa xông ra khỏi đầu hắn Mạch Ngôn đã đùng đùng nổi giận tông cửa bước xuống xe, như một bóng ma chặn đứng đường đi của Trình Lục Lục.

"A…"

Trình Lục Lục bất ngờ bị một bóng người chặn lại mém chút hét rầm lên.

Thời điểm đang thần hồn nát thần tính, trái tim của Trình Lục Lục quả thật muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Bởi vậy cô vô thức ôm chặt lấy đứa nhỏ trong lòng, túi quần áo cũng ném.

Biến cố này khiến cho Trình Tiểu Ngôn đang mơ hồ chưa có ngủ sâu tỉnh lại: "Mẹ ơi…"

"Trình Lục Lục, cậu thật có can đảm trốn hết lần này tới lần khác! Tôi quả thật xem nhẹ lá gan của cậu rồi."

Mạch Ngôn bị âm thanh nhỏ yếu mềm mại của nó kích thích, giận muốn bùng nổ.

Mà âm thanh của hắn cũng thành công khiến mặt mày Trình Lục Lục tái mét, vô thức giật lùi ra sau.

Trình Tiểu Ngôn nghe tiếng hắn, mặc dù chưa thật sự tỉnh táo để hiểu rõ mọi chuyện thông qua cử chỉ của mẹ mình nhưng vẫn theo âm thanh của hắn mà phát ánh mắt đi qua.

Ở trong bóng tối mờ mịt, nơi họ đứng vừa hay không có đèn đường, nó nhìn không rõ mặt người đàn ông kia.

Mạch Ngôn cũng vậy, nhưng chẳng ngại hắn nổi cơn tam bành.

"Trình Lục Lục!"

Âm thanh của hắn như ma quỷ thoát ra từ địa ngục vậy, dọa cho Trình Lục Lục vô thức thụt lùi về phía sau.

"Mạch Ngôn anh không được đến đây…"

Giọng cô run rẩy như cái sàng, vừa ra sức bảo vệ đứa bé trong ngực vừa cật lực né tránh.

Nhưng Mạch Ngôn sẽ nghe cô?

"Có phải cậu không xem lời tôi nói ra gì không?"

Giọng điệu của hắn đầy chất vấn, như thể cô đã làm ra tội ác gì không thể tha thứ. Nhưng cô có lỗi ư?

Trình Lục Lục bị sợ hãi tột cùng dọa điên rồi, giống như đè nén quá thì nổ, sợ quá rồi lại thành không sợ nữa, từng cơn tủi thân lại không ngừng dâng lên trong lòng khiến cô quên cả sợ hãi, cũng quát lại: "Tại sao tôi phải để lời của anh trong lòng chứ!?"

"Mạch Ngôn, tôi không nợ anh cái gì hết! Vì anh tôi còn phải bỏ học, như chó nhà có tang, không chốn dung thân!"

Trình Lục Lục mặt đầy nước mắt: "Tôi hối hận!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!