Chương 14: ba mẹ cô không dạy cô sao ?.

Bộ váy từ tối hôm qua tới giờ mặc vô cùng khó chịu, vừa vặn có phòng tắm, cô liền lấy quần áo bước vào gội rửa.

Làn nước mát chảy xuống cơ thể, cảm giác thoải mái liền lan tràn, sức sống mãnh liệt cũng dần trở lại.

Thay đồ xong, cô mang dép lê bước xuống đại sảnh.

Một đầu tóc ướt còn nhỏ giọt, Cô chỉ lấy khăn chà lau vài cái để nó tự tiện khô, tuy có mấy sấy ở bên cạnh tủ, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng sử dụng qua. Cô cứ mặc kệ nó mà bước xuống đại sảnh.

Căn phòng không có một ai, im ắng đến đáng sợ, chỉ có một mình cô đứng đó trông vô cùng nhỏ bé.

Cô vịn cầu thang nhìn ngó xung quanh. Càng nhìn càng cảm thấy không khí ở đây có chút âm u, thêm một chút cô độc.

Đây là nhà của Diêu Trì, không khí như thế này chứng tỏ quanh năm suốt tháng chỉ có một mình hắn, hắn không có người thân hay sao?.

Tần Tâm Ly đi lượn qua phòng bếp. Ở đây, khu vực này lót gạch bóng phản chiếu trên tường, những dụng cụ nấu ăn tinh xảo mắc tiền làm cho căn bếp vô cùng xa hoa.

Cô không nghĩ đến một căn bếp lại đồ sộ đến như vậy. Những chiếc tách, ly được bài trí vô cùng bắt mắt, trên kệ là mấy chai rượu vang.

Tần Tâm Ly đọc tên từng chai rượu mà mình chỉ được thấy ở trên mạng, trong nội tâm tràn đầy hâm mộ.

Cô chậc lưỡi, quả thật ở đây toàn là rượu ngon.

Bên cạnh có mấy ly uống rượu đế cao được đặt trên giá, cô không kìm được đưa tay sờ một chút thành ly sáng bóng, ngón tay truyền đến cảm xúc mịn màng. Trên thành ly cũng để lại vết vân tay nhàn nhạt.

Cô sực tỉnh rụt tay lại, Tần Tâm Ly quên mất là thành ly uống rượu rất dễ bị dính bẩn. Không biết hắn có phát hiện ra hay không?....

Bên kệ bếp có một hàng ly tin xảo. Cô nghĩ nó là ly dùng để uống nước.

Ly uống nước cũng đẳng cấp như thế này.... cô bước đến, cảm thấy bọn nó vô cùng đẹp mắt.

Tần Tâm Ly lơ đãng nhìn qua một lượt, phía góc bên trái tủ làm cô chú ý, trong đó có một cái ly màu hồng rất dễ thương, cô tò mò, đưa tay cầm lấy.

Cái ly này được bọc sứ chạm trổ rất tinh tế, cô sờ rất thích tay, không thể nào buông xuống được.

" thả nó xuống".

Có người mở miệng ra lệnh ở phía sau lưng cô, làm cô giật mình suýt chút nữa đã ném nó xuống đất, cũng may là cô thích ứng kịp chụp lại. Nếu lỡ tay để nó rơi xuống đất thì sẽ vỡ tan tành.

Cô xoay người thì thấy Diêu Trì đang đứng phía sau lưng, vẻ mặt rất khó chịu nhìn cái ly trên tay của cô.

Cái ly này là của hắn sao?, cô... cô... Tần Tâm khó xử, không biết là nên đặt cái ly xuống bàn hay là vẫn cứ tiếp tục cầm, cô cảm thays bây giờ cái ly trên tay vô cùng nặng.

Trong khi Tần Tâm Ly không biết phải làm gì thì Diêu Trì đã nhanh chóng đi đến giật lấy chiếc ly trên tay cô.

Ánh mắt hít lại sắc bén, hắn mở miệng cảnh cáo:" ai cho cô tự ý chạm vào đồ đạc của tôi ?... tay nào chạm vào thì cô nên chặt bàn tay đó vứt đi".

"... tôi ...". Cô ngớ người:" xin lỗi... tôi không biết".

Cô thật sự không biết cái đó là của hắn, nếu biết thì cô sẽ không có ý đụng vào.

Nhưng mà ly này dành cho phái nữ, hắn ta có sở thích kỳ lạ như thế sao?.

" xin lỗi?". Diêu Trì hừ lạnh, hắn cầm chiếc ly lên ngắm nghía, lại ác ý châm chọc:" tự tiện đụng vào đồ của người khác là cấm kỵ, quy tắc đơn giản như thế mà cô cũng không hiểu sao? Ba mẹ cô không dạy cô à?".

" này... anh quá đáng lắm rồi đấy".

Có thể đánh mắng cô tùy thích nhưng không thể động đến ba mẹ của cô, vả lại cấp dưới của hắn cũng đã nói, từ lầu hai trở xuống, cô có quyền đi tham quan khám phá bất cứ đâu hay sao, Tại sao hắn lại nói nặng lời như vậy.

Diêu Trì bị cô khó chịu hét lớn với hắn, hắn cũng ngớ người ra, cô nghĩ hắn không ngờ tôi cô sẽ có hành động quá trớn như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!