Lúc vừa bước vào tiểu khu, Chử Hiệt cũng đã phát hiện ra tình hình chung quanh. Thần sắc anh bình tĩnh như thường, thậm chí chẳng coi đám ma vật cấp thấp đó ra gì. Mãi cho đến khi cánh tay bị ai đó nắm lấy, anh cúi đầu nhìn, đúng lúc thấy gương mặt căng cứng của người bên cạnh.
Cô dường như có vẻ rất khẩn trương.
Nhưng dù khẩn trương song lại rất bình tĩnh, cũng không giống như người thường lúc gặp phải cảnh này, sẽ sợ tới mức mất khống chế cảm xúc, gây ra chút chuyện mất lý trí.
Trong cái nhìn chăm chú của hai người, những thứ đó không rõ toát ra từ chỗ nào trong sương đen tụ tập lại với nhau, hình thành một khối sương đen vô cùng khổng lồ, bao phủ quanh họ, ánh đèn nhanh chóng bị cắn nuốt hết, thế giới lâm vào bóng tối vô tận.
Sau khi sương đen tụ lại thành khối, nhanh chóng vọt tới chỗ họ.
Du Lệ nắm chặt lấy tay tiên sinh Bảo Tiêu.
Tiên sinh Bảo Tiêu ngẫm nghĩ, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói, "Đừng sợ, chỉ là ma vật cấp thấp thôi"
"Ma vật ư?" Du Lệ cố ép mắt nhìn anh một cái, cả người vẫn rất khẩn trương, thầm nuốt nước bọt, hỏi, "Có thể giải quyết được không?"
"Được"
Tiên sinh Bảo Tiêu trước sau như một nói một câu, lại là người rất đáng tin cậy.
Chỉ thấy anh tiến lên một bước, lúc đón những sương đen kia ập tới, đột nhiên tung một quyền, chỉ một quyền nhẹ nhàng, đánh tan đám sương đen tụ tập kia lại.
Đám sương đen bị đánh kia có vẻ không có gì đáng sợ ấy, chúng chẳng cách nào tụ lại nổi, nhanh chóng tiêu tán giữa trời đất, thế giới lại lần nữa khôi phục cảnh thanh bình yên tĩnh vốn có.
Du Lệ nhìn trợn tròn mắt há hốc mồm.
Đợi người đàn ông đi tới, ý bảo cô có thể tiếp tục về nhà, hai mắt Du Lệ sáng rực lên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mình hời rồi.
Tuy nuôi cái dạ dày vua của đồ tham ăn này, nhưng sau này không còn lo lắng tới những thứ phi nhân loại ấy nữa, phải cố gắng hết sức kiềm tiền nuôi anh ta cũng được.
Bình an về đến nhà, đôi mắt Du Lệ vẫn sáng ngời lấp lánh như sao.
Cuối cùng cô không kìm được hỏi, "Chử tiên sinh, lúc trước anh nói, những thứ đó là ma vật sao?"
Tiên sinh Bảo Tiêu khẽ gật đầu, bộ dáng bình thản ấy, lại khiến người ta cảm thấy mấy thứ đó chẳng có gì ghê gớm cả, cũng có vẻ đáng tin cậy hơn.
"Vậy anh có biết chúng từ đâu tới không? Có phải là người bình thường không cách nào nhìn thấy chúng không? Vì sao tôi lại có thể nhìn thấy? Chẳng nhẽ tôi cũng có mắt Âm Dương sao?"
Chử Hiệt nhìn cô một cái, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, bảo, "Chúng là ma vật giới Phương Tây, cơ duyên xảo hợp mới tới giới Đông Phương. Cô không có mắt Âm Dương"
Chẳng mấy khi mà anh nói một hơi nhiều lời đến vậy, Du Lệ càng kích động, giống cái đuôi nhỏ đi theo sau anh vậy, "Tôi đây vì sao lại có thể nhìn thấy những ma vật đó vậy?"
Tiên sinh Bảo Tiêu lại bình thản nói, "Có thể là cô chọc phải ma vật cường đại nào đó nên bị nguyền rủa"
"Tuyệt đối là không có!" Du Lệ đáp ngay chẳng chút nghĩ ngợi, "Tôi chính là một công dân tuân thủ nghiêm luật pháp, sao lại đi trêu chọc mấy thứ kia chứ? Anh chẳng phải nói chúng là đồ vật giới Phương Tây đó sao, có liên quan gì đến người Đông Phương chúng ta chứ? Còn nữa, ma cũng có phân địa vực sao?"
Tiên sinh Bảo Tiêu không nói câu vô nghĩa, cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ bảo, "Còn có một khả năng, có lẽ là do trưởng bối nào đó của cô gieo nhân quả"
Du Lệ à một tiếng, nghĩ đến Bà Cô nhà cô thần thần quỷ quỷ, không có lời nào phản bác lại cho hợp tình hợp lý được.
Từ lúc cô có ký ức, Bà Cô vẫn luôn ở trong hẻm Thanh Xuyên đó.
Hẻm Thanh Xuyên là một ngõ nhỏ vô cùng xưa cũ, ngõ nhỏ đó không có nhiều người ở, theo thời đại phát triển, có rất nhiều người đã dọn ra khỏi hẻm, tiến vào trong nội thành. Từ lúc dân chuyển đi, hẻm Thanh Xuyên càng ngày càng quạnh quẽ, hơi người cũng ít dần, dường như loại sự sống nào đó cũng đi theo, khiến các loại yêu ma quỷ quái bắt đầu xông tới.
Cô có thể nhìn thấy đám ma vật đó, là chuyện của mấy năm trước.
Lần đầu tiên nhìn thấy những thứ phi nhân loại cũng ở trong hẻm Thanh Xuyên.
Lúc vừa mới bắt đầu, chỉ là màn sương đen nhàn nhạt toát ra tới, như sinh linh ngây thơ vậy, thăm dò thế giới chung quanh, nhìn trộm tất cả mọi thứ, cũng không có tính công kích. Lúc đó, chúng không mạnh lắm, cũng không đáng lo, hơn nữa chỉ có bản thân mình mới thấy được, cô cũng không thèm để ý, càng không nói cho riêng người nào biết, miễn cho người ta coi mình thành người điên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!