Xe ngựa nhanh chóng ra khỏi thành. Bên ngoài thành là bầu trời đỏ sậm, dưới bầu trời là cảnh hoang mạc cằn cỗi thê lương, gió từ xa thổi tới lạnh thấu xương, chỉ nghe tiếng ào ào.
Du Lệ vén rèm nhìn ra bên ngoài, thấy Ma Cảnh tên Egani này rất hoang vắng, cả động vật nhỏ trong hoang mạc cũng hiếm, chứ chưa nói tới những thứ sinh tồn khác, chẳng trách mà thoạt nhìn Ma tộc Egani có vẻ rất hung mãnh.
Càng là nơi cằn cỗi, vì để sinh tồn thì sinh vật càng hung hãn.
Gió thổi qua hoang dã, chỉ có một chiếc xe ngựa lạc lõng đi xuyên qua. Cứ chạy như thế một giờ cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại.
Chử Hiệt đỡ Du Lệ xuống xe, chỉnh lại mũ áo choàng cho cô, vẫy Ma tộc đánh xe bảo một cái, rồi kéo Du Lệ đi về phía trước.
Du Lệ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn xuyên qua mũ áo choàng, nhìn về phương xa, hỏi, "Chử Hiệt, chúng ta đi đâu thế?"
Nơi này trước không có thôn, sau không có cửa hàng, mêng mông bát ngát, chỉ dựa vào hai chân thì chẳng biết phải đi đến bao giờ nữa.
Chử Hiệt không đáp, mà véo véo tay cô, hỏi, "Mệt rồi à?"
"Chưa ạ, em vẫn còn đi được" Du Lệ cũng không phải dạng yếu ớt, lúc đóng phim, nếu không có sức khỏe, vốn không làm nổi lượng việc khổng lồ, đặc biệt là một số ít cảnh diễn đánh nhau có yêu cầu cao, lại càng cần sức khỏe. Dần dà, sức khỏe cô cũng được rèn mà có, trở thành một tam nương nổi tiếng liều mạng trong giới giải trí.
Chử Hiệt đặt tay lên sau cổ xoa bóp cho cô, bảo, "Nếu mệt thì bảo anh, anh cõng em"
Du Lệ hơi ngượng nhìn anh cười một cái. Hai người bắt đầu đi lang thang không có mục đích nơi hoang dã.
Du Lệ quan sát chung quanh, thấy mặt đất là cát lẫn đá sỏi nhỏ, mặt đất gập ghềnh, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy một số ít cỏ héo. Ngoài những đó ra, không thấy sinh vật khác, đến cả kiến cũng ít thấy, không rõ là do ban ngày không ra hoạt động hay thực sự không có nữa.
Chẳng biết đi được bao lâu, Du Lệ cảm thấy chân hơi nhức mỏi, đột nhiên Chử Hiệt quay đầu nhìn về cách đó không xa.
Ở đó có một cồn cát phập phồng, loại cồn cát này rất dễ thấy ở nơi hoang dã, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chử Hiệt kéo Du Lệ chạy tới đó, lúc tới gần, Du Lệ nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ, tinh thần cô run lên, chẳng lẽ là một động vật nào đó chăng?
Đi tới chỗ cồn cát, Du Lệ còn phát hiện ra một cái hố cát, trong hố cát có một động vật lông xù màu đen, nó cuộn tròn cả người thành một cục, phát ra âm thanh khó chịu, thoạt nhìn có vẻ rất thống khổ. Dĩ nhiên lúc nó phát hiện ra có kẻ xâm lấn, lông trên người nó dựng đứng lên, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng hung ác, há mồm phát ra tiếng cảnh cáo.
Du Lệ hoảng sợ, lùi lại sau theo bản năng. Chử Hiệt kéo cô, không dịch chuyển, mà nhìn ma thú trong hố cát từ trên cao xuống.
Ma thú thấy thế, tiếng gầm gừ trở nên sắc nhọn, tập tễnh đứng lên, cái đuôi dựng đứng, lộ ra cái bụng tròn trịa của nó. Hóa ra nó đang sắp sinh tiểu ma thú.
Du Lệ lập tức hiểu rõ, trong giới động vật, khi mẫu thú sắp sinh vô cùng hung hãn, không nên dây vào. Cô khẩn trương túm lấy tay Chử Hiệt, nín thở nhìn ma thú đang đẻ.
Chử Hiệt vẫn đứng im, yên lặng nhìn nó.
Ma thú dường như phát hiện ra tiếng gầm không dọa được hai người này, sau đó lại vì sắp đẻ, đã tiêu hao sức nó khá nhiều, cuối cùng đành trở lại hố cát lần nữa, phát ra âm thanh thống khổ. Hai người cùng đợi, cũng đợi đến hơn hai tiếng.
Lúc ma thú đẻ vô cùng thống khổ, cuối cùng cũng chẳng cách nào đề phòng hai người bên ngoài hố cát, mãi cho đến khi trong không khí thoảng tới mùi máu tươi, cuối cùng nó cũng đẻ được một tiểu ma thú đen như mực lông ướt đẫm dưới bụng.
Ma thú thoạt nhìn rất yếu, nó dùng lưỡi liếm cục lông tròn dưới bụng mình, liếm sạch chất nhầy và máu trên người nó. Cục lông tròn vừa mút sữa, lại bị con mẹ liếm ngã trái ngã phải, cái miệng nhỏ vẫn không rời khỏi đồ ăn của nó, nhìn vô cùng đáng yêu.
Du Lệ hơi buồn cười, sinh vật lông xù đó thực sự rất đáng yêu. Đặc biệt là cục lông nhỏ này thoạt nhìn khá giống mèo, nhìn càng đáng yêu hơn.
Con ma thú đó rõ ràng quên mất trước hố cát còn có hai kẻ xâm lấm, nó dịu dàng liếm sạch cục lông nhỏ, rồi kiên nhẫn đợi nó ăn no, dùng đầu mình cụng nhẹ cục lông nhỏ nằm cuộn tròn ngủ ở bụng mình, ngẩng đầu lên nhìn hai người ngoài hố cát, phát ra âm thanh suy yếu.
Tiếp đó nó dùng móng vuốt bới bới cục lông nhỏ trong lòng ra.
Cục lông nhỏ vốn chưa đứng vững, bị móng vuốt bới bới một cái, nhanh chóng vẹo đi, theo bản năng chậm rãi, cái mũi nhỏ hít hít, ngửi ngửi, bò qua người mẹ.
Nhưng còn chưa bò lại gần, lại bị một móng vuốt lớn đẩy ra.
Mấy lần sau, cục lông nhỏ cô đơn bị mẹ nó ném lên hố, phát ra tiếng kêu meo meo đáng thương, đám lông tơ nhỏ bị gió thổi tới dạt sang một bên thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Ma thú vẫn nằm trong hố, ngẩng đầu nhìn về hai người bên hố, phát ra tiếng meo về phía họ, thanh âm này nghe rất nhỏ khẽ, khác hẳn tiếng gầm gừ hung hãn lúc đầu, khiến người ta không có cảm giác ác ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!