Quả cầu lông xù đen như mực cứ nhảy bắn về phía trước trong sa mạc, tuy tốc độ chưa tính là nhanh nhất, nhưng còn nhanh hơn đi bộ nhiều. Thần kỳ ở chỗ là, tuy sinh vật kỳ lạ này hơi giống thỏ nhảy nhót tung tăng, nhưng mấy người ngồi trên nó lại chẳng có cảm giác xóc nảy gì.
"Sinh vật ngoài hành tinh này thần kỳ quá" Marisa cảm thán thốt lên.
Chử Hiệt chẳng rõ lấy lọ nước khoáng từ đâu ra, nhìn đôi môi khô nóng của Du Lệ đưa qua.
"Ở đâu vậy?" Du Lệ giật mình hỏi, rõ ràng chẳng thấy anh đeo ba lô gì trên người mà.
Chử Hiệt vẫn đáp với chuyện này, "Vẫn luôn mang theo người"
Du Lệ chợt nhớ tới cây kiếm gỗ đào biến mất kia, cứ thấy đây hẳn là thủ đoạn của thiên sư nên không hỏi nữa, vặn nắp chai ra uống một ngụm. Khí hậu nơi đây lạnh và khô ráo, vô cùng cần nước, uống một ngụm mà đã hết nửa bình rồi.
Marisa cũng khát vô cùng, nhìn Du Lệ uống nước không nháy mắt, yếu ớt nói, "Còn có nước không? Tôi cũng muốn uống"
Chử Hiệt liếc nhìn cô ta một cái đáp, "Hết rồi"
Marisa ấm ức mếu máo, thấy anh chẳng phản ứng gì, cũng không dám hỏi, đành nhìn chằm chằm nửa bình nước trong tay Du Lệ.
Lúc trước ở thành Malley, Chử Hiệt biểu hiện thần uy, ngược cho Ma tộc cao cấp thành bộ dạng nửa sống nửa chết đã dọa cô ta, cũng khiến cho cô ta có bản năng chẳng dám tới gần, dĩ nhiên không dám giận hoặc yêu cầu gì trước mặt anh.
Du Lệ hỏi Chử Hiệt trước có muốn uống không, thấy anh lắc đầu mới đưa một nửa bình nước cho Marisa.
Marisa vô cùng cảm kích cười với cô, thầm nghĩ quả nhiên Anita là một người tốt, trước đây sao cô ta lại muốn xa lánh cô ấy nhỉ? Nếu lần này có thể bình an mà về, cô ta chắc chắn sẽ không làm giống trước trông mặt bắt hình dong nữa, càng phải làm bạn tốt với Anita hơn.
Đêm xuống, toàn bộ đất trời chìm trong bóng tối vô tận.
Marisa ngồi trên lưng Bud lại lần nữa có mắt như mù, bất giác sợ hãi, hỏi nhỏ, "Bây giờ trời đang tối à?"
"Đúng thế" Đồ Nhĩ Tư đáp.
Du Lệ quay đầu, nhìn nhìn Marisa, thấy mình giống Marisa cũng biến thành có mắt như mù, không thể giống lúc trước ở trong sương đen, có thể nhìn thấy trên người Marisa và đám ma vật cấp thấp phát ra ánh sáng nữa. Tuy cô không rõ lúc ấy vì sao cô lại có thể nhìn thấy trên người họ phát ra ánh sáng, còn Marisa thì lại không cách nào nhìn được mình, trực giác thấy chắc chắn có vấn đề.
Có lẽ liên quan đến sương đen đó chăng.
Đồ Nhĩ Tư bảo những sương đen đó có liên quan đến lực lượng phiêu tán từ Ma môn, chẳng lẽ là có liên quan đến Ma môn ư?
Ban đêm bên ngoài thành lạnh thấu xương, Du Lệ dựa vào Chử Hiệt thấy không đến mức lạnh lắm, hỏi, "Vẫn chưa tới à?"
"Tôi không quen nơi này lắm, hẳn là sắp tới rồi" Đồ Nhĩ Tư nói không chắc lắm, vừa dùng mắt nhìn Chử Hiệt lo anh trách tội.
May là Chử Hiệt cũng đang cúi đầu nhìn Du Lệ, không để ý gì khác. Anh ôm chặt cô vào lòng, rất chăm sóc chắn gió thổi thẳng tới cô.
Marisa lo lắng hỏi, "Có phải trong thành cũng có rất nhiều người ngoài hành tinh không?"
"Đó là đương nhiên"
"Những người ngoài hành tinh đó có ăn thịt người không? Người ngoài hành tinh ở tòa thanh lúc trước chính là muốn ăn thịt chúng tôi đó" Marisa càng lo hơn, cứ thấy ở đây đâu cũng nguy hiểm, chỉ mong được nhanh chạy về trái đất thôi.
Đồ Nhĩ Tư nghẹn họng, không kìm được nhìn về Chử Hiệt, trong lòng thầm thì.
Ngoài anh ta ra, ba người khác đều là con người, ít nhất là cảm giác của Ma tộc, Chử Hiệt cũng là con người, nhưng lại có một lực lượng đáng sợ mà con người không có, trực giác trên người anh có cổ quái, Marisa thì khỏi nói, mùi thơm không ngon, nhưng cũng là con người sống, có nhiều Ma tộc thích thế. Du Lệ trong mắt Ma tộc quả thật chính là miếng bò bít tết biết đi, tươi mới nhiều nước, chỉ muốn được cắn một miếng.
Dẫn ba con người đi thành phố Ma tộc, trong lòng anh ta cũng hơi chột dạ, chỉ mong thực lực Chử Hiệt mạnh mẽ đến mức chẳng ma nào đánh được họ.
Ngẫm nghĩ Đồ Nhĩ Tư lấy bốn chiếc áo choàng anh ta cất ra, mình khoác một cái, còn phân những cái khác cho ba người Chử Hiệt.
Marisa vui lắm nói ngay, "Tôi đúng lúc thấy lạnh, Chử Đồ tiên sinh, anh thật tốt quá"
Đồ Nhĩ Tư cười tủm tỉm tiếp nhận thẻ người tốt cô ta cho, nói với Du Lệ, "Đợi chút nữa tới thành phố, cái áo choàng này có thể che đậy hơi thở của các người"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!