Chương 45: (Vô Đề)

Lúc ngã từ trên ngựa xuống, Du Lệ cứ tưởng mình không bị ngã chết khiếp thì cũng bị thương nặng.

Nhưng lúc thân thể rơi xuống đất đó, lại cứ như bị ngã vào đám cỏ khô dày, bị chấn động cũng ít, không có cảm giác đau đớn quá.

Cô bò dậy, đưa mắt nhìn quanh, bốn phía tối đen, không nhìn thấy cuối, một mình ở trong đó cứ như có mắt mà như mù vậy.

Cảnh này chẳng khác gì lúc tới lâu đài vào núi ngày hôm sau là mấy, nhưng cũng có chỗ khác, còn khác chỗ nào, Du Lệ bất giác không rõ lắm.

Có lẽ lần này màn sương đen nuốt các cô cũng khiến cô cảm thấy nó không có ác ý quá lớn.

Cả ngựa và Marisa không thấy đâu.

Du Lệ đứng lên, hoạt động chân tay, không phát hiện ra bị thương, bất giác hơi cao hứng.

Tiếp đó, cô lòng vòng chung quanh, đang định tìm hướng ra, đột nhiên phát hiện ra một luồng sáng ảm đạm cách đó không xa, như ẩn như hiện trong màn đêm vô tận.

Nó như ánh đèn sáng chỉ đường trong đêm đen vậy.

Tinh thần Du Lệ chấn động, bất kể luồng sáng này là gì cô cũng chọn đi tới xem.

Luồng sáng trắng này cách không xa, Du Lệ đi một lát cũng tới gần. Từ xa, Du Lệ đã phát hiện ra, luồng sáng ảm đạm ấy phát ra từ trên thân người.

Cứ lo sẽ gặp phải được đám ma vật có ác ý với mình, cô đi nhẹ chân, cẩn thận tới gần. Mãi cho đến lúc nhìn thấy rõ bóng người đó, bất giác lắp bắp kinh hãi.

"Marisa!"

Du Lệ chạy vội tới, quỳ xuống lật Marisa lại, để ý thấy luồng sáng ảm đạm phát ra trên người cô ta, luồng sâng này cứ như từ tận trong cơ thể cô ta phát sáng vậy, tạo thành một quầng sáng nhỏ quanh thân thể.

Ánh sáng ảm đạm, Du lệ phát hiện ra sắc mặt cô ả tái nhợt, nhưng không bị ngoại thương, không rõ trên người cô ta còn có chỗ nào bị thương không nữa.

Còn vì sao Marisa lại phát sáng trong đêm thế này, tuy Du Lệ ngạc nhiên nhưng hiện giờ chẳng có ai giải thích cho cô cả.

Tình trạng này cứ như Marisa là vật phát sáng trong thế giới hắc ám, hấp dẫn người ta, cũng hấp dẫn cả sinh vật bóng đêm nữa. Du Lệ hơi lo, không rõ có phải trên người mình cũng phát sáng không nữa, tiếc là cô cúi nhìn đi nhìn lại, cũng không phát hiện ra chỗ nào trên người mình phát sáng cả.

Vậy vì sao trên người Marisa lại phát sáng chứ? Chẳng lẽ Marisa thực ra không phải con người?

"Marisa, tỉnh lại tỉnh lại! Tỉnh lại…."

Bị Du Lệ lay, Marisa phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng mở trừng mắt ra. Marisa ngơ ngác nhìn cô, mãi sau mới nói, "Anita?"

"Là tôi đây, cô không sao chứ?" Du Lệ vừa hỏi vừa đỡ cô nàng dậy.

Marisa vẫn ngơ ngác nhìn cô, đột nhiên thò tay, quơ giữa không trung nắm lấy quần áo cô, kinh hoàng bảo, "Anita, vì sao chung quanh tối thế, tại sao tôi chẳng thấy gì cả, tôi bị mù rồi ư?"

Du Lệ hơi nghi ngờ, nhìn nhìn vẫn phát hiện ra ánh sáng ảm đạm tỏa ra trên người cô nàng, đây là thứ ánh sáng đẹp nhất trong bóng tối. Do mắt Marisa thực sự không thấy hay là do cô ấy không nhìn thấy luồng sáng trên người mình? Hay là trên người Du Lệ không có ánh sáng nên Marisa mới không thấy?

Có lẽ là cả ba khả năng này.

"Cô có thấy tôi không?" Du Lệ thò tay ra quơ quơ trước mặt cô ta.

Theo tay cô đung đưa, mắt Marisa vẫn không động đậy, lại không giống người mù mất đi điểm nhìn, mà thật sự chung quanh quá tối, cô cũng không nhìn thấy.

Bất giác Du Lệ cũng không xác định nổi.

Marisa vô cùng sợ, túm chặt lấy cô, "tôi không nhìn thấy, Anita, tôi thật sự bị mù rồi ư? Chỉ là tôi không bị thương… Đúng rồi, ngựa chúng ta đâu? Chúng ta bị ngã ngựa sao?"

Lúc trước ngựa mất khống chế, cô ta chỉ ôm chặt lấy cổ ngựa, không dám mở to mắt, nên chuyện gì xảy ra cũng không biết.

Du Lệ ừm một câu, nâng cô ta dậy, "Cô có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!