Ba người đi dọc theo thang tròn xoáy lên. Dù là ban ngày, nhưng bên ngoài thì gió táp mưa sa, thời tiết âm sầm, trong thang lầu vẫn u ám, chẳng khác hắc ám là mấy.
"Ở đây không có đèn sao?" Du Lệ hỏi nhỏ.
"Không có" Guzman đáp, "Lầu bốn lâu đài là cấm địa lâu rồi, sao có thể lắp đèn điện được chứ, cô nói có phải không?"
Anh ta hay nói lý lẽ, Du Lệ chẳng cách nào phản bác nổi.
Tóm lại, nơi này là lâu đài quỷ hút máu, với loại quỷ hút máu có ngũ giác linh mẫn mà nói, hắc ám với chúng chẳng có tác dụng ảnh hưởng gì, mà ngược lại còn là một màu sắc để tự vệ nữa. Còn dã tâm của chủ nhân lâu đài phong ấn yểm ma trong tranh trên lầu bốn, trong tòa lâu đài này còn không rõ có bao nhiêu ma tộc ẩn nấp nữa, con người phát minh ra đèn điện gì đó thì chẳng quan trọng lắm.
Được Chử Hiệt nắm tay, mặc dù Du Lệ không nhìn thấy đường đi, nhưng cũng không đụng chạm gì hết.
Thời gian đi lên không lâu lắm, theo Du Lệ, còn ngắn hơn thời gian xuống từ lầu bốn lúc trước nữa. Cũng không rõ có phải ảo giác của cô không, do không để ý về thời gian nên không có bằng chứng cụ thể nào.
Lúc lên tới lầu bốn, ra khỏi cầu thang chính là hành lang lầu bốn. Vẫn là hành lang quen thuộc đó, hai bên hành lang có treo tranh và đèn áp tường, trên đèn áp tường vẫn là nến đốt y thế, khiến hành lang sáng trưng.
Cách thang lầu một khoảng là khu vực giữa an toàn có mấy người đứng đó, theo thứ tự là Luda, Owen, Yuna và Shyia, mấy người đứng đó thương lượng gì đó, không khí hơi nặng nề chút.
Ngoài họ ra, cách đó không xa là một ma vật bị trói bằng dây thừng màu bạc.
Du Lệ hiếu kỳ nhìn qua, phát hiện ra thân hình ma vật kia rất to lớn, cao chừng hơn hai mét, trên đầu hình như có sừng, là hình dáng con người, nhưng mặt và thân thể thì đầy vảy nhỏ, nhìn cực kỳ quái dị, giống một người thằn lằn không mặc quần áo vậy.
Tóm lại nhìn kỹ cũng không phải là con người.
Chẳng mấy khi mà vào thời điểm bình thường thế này lại nhìn thấy loại ma vật đó, Du Lệ định nhìn kỹ một lúc, một cái tay ngăn trước mặt cô.
Du Lệ quay đầu nhìn về người đàn ông đưa tay ngăn ánh mắt cô, nghi hoặc hỏi, "Chử Hiệt?"
Chử Hiệt, "Đừng có nhìn, nó không mặc quần áo"
Du Lệ, "…."
Guzman, "…."
Guzman đột nhiên cảm thấy mình nghe không hiểu tiếng Hoa lắm, hai người này quả thật là ngược cẩu mà.
Anh ta hơi mệt mỏi bảo, "Đây là Ma Nimos, là loại ma vật cấp thấp, vảy trên người cũng là một loại áo khoác bên ngoài" Ma tộc cấp thấp có hình dáng khác nhau, khái niệm mặc quần áo không có mấy, anh ta sống lâu thế, còn chưa từng thấy Ma tộc cấp thấp nào mặc quần áo cả.
Chử Hiệt liếc mắt nhìn anh ta một cái, thờ ơ, tay vẫn che mắt Du Lệ không buông.
Guzman lại tự dưng hiểu được ý của anh là gì: Ma vật không mặc quần áo thật sự không biết xấu hổ.
Guzman, "…" Đầu lại đau lần nữa.
Nhóm Luda đúng lúc nghe bọn họ nói chuyện không kìm được cười phá lên, xua tan bầu không khí u ám nặng nề.
Thấy Chử Hiệt dùng tay che mặt Du Lệ, ai chẳng rõ dụng ý của anh là gì, mấy người nghĩ thầm, người Phương Đông chính là quá hàm xúc, mới cho rằng Ma tộc cấp thấp không giống loài người, không mặc quần áo là đối phong bại tục.
Chỉ có Yuna thì che mặt, vẻ mặt hoa si lầu bầu nhỏ, "Đôi này quá ngọt đi, cứ như phát kẹo ngọt ở hiện trường vậy đó"
Owen ho khẽ một cái, để mọi người thu lại chút, hiện giờ không phải là thời điểm thả lỏng.
Luda vô cùng vui sướng khi thấy họ tới, mừng rỡ bảo, "Guzman, Anita thân mến, sao mọi người lại tới đây thế? là tới giúp đỡ sao?"
Mặt Guzman lạnh lùng, "Nhìn tôi như tới giúp à?"
Du Lệ xấu hổ nói không thất lễ, "Chỉ là tới xem tình hình thôi"
Luda cũng không thất vọng, nụ cười vẫn y nguyên, trên mặt vô cùng bao dung ôn hòa, nói hòa khí, "Owen bắt được một ma vật, đây là một Nimos trong Ma tộc, có hình dáng con người, sức chiến đấu không lợi hại như ma Canbera, song trí thông minh tương đối cao, khả năng ẩn nấp vô cùng lợi hại, bắt được nó không dễ"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!