Chương 29: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, khi Du Lệ ăn điểm tâm xong, liền đi tìm quản gia lâu đài, nói nghiêm túc cho ông ta biết, đèn hành lang tầng ba hỏng rồi, bảo ông ta tranh thủ sai người đi sửa đi.

"Tiên sinh Jeff, không phải tôi là người vô tình, nhưng đèn hành lang rất quan trọng đó, nếu không có đèn, ban đêm tối như mực, chỉ sơ ý một cái đụng phải cái gì thì làm sao đây? Đụng vào đồ vật thì cũng không cần lo, chỉ sợ đụng phải một ít đồ không phải là người thì làm sao hả?"

Đối mặt với lời lẽ đầy chính nghĩa của Du Cô nương, quản gia Jeff khó mà  thở nổi.

Sáng nay ông Jeff đã nghĩ đến, có người làm tới nói cho ông ta biết, trong thành bảo có hai người hầu mất tích. Mà hai người hầu đó là hai người hầu quỷ hút máu, tối qua nghe bảo tự tiện lẩn vào trong lâu đài, giờ lại mất tích trong lâu đài.

Nghĩ đến hai người hầu quỷ hút máu kia mất tích, lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, quản gia đột nhiên cảm thấy toàn thân vị diễn viên Đông Phương này lộ ra một loại khí tức khó lường, không phải là người bình thường phổ biến được.

Sau khi nhận được cam đoan của quản gia sẽ cho người đi sửa đèn ở tầng ba xong, Du Lệ yên tâm đi tới trường quay.

Đi vào trường quay, Du Lệ phát hiện ra Guzman hiếm khi dậy sớm, đang ngồi dưới  bóng cây xem kịch bản, gió buổi sáng thổi nhẹ tới, hoa hồng kiều diễm rực rỡ, thiếu niên quỷ hút máu xem kịch bản dưới bóng cây nhìn như tiểu vương tử trong cung đình vậy.

Du Lệ vừa tới gần, ánh mắt Guzman từ kịch bản nhìn lên, nhìn xuống người cô, hỏi, "Cô không sao chứ?"

Du Lệ lúc đầu hơi sững sờ, thấy rõ ý anh ta, bảo, "Không sao"

"Tối qua, tôi và Luda cùng lên lầu bốn, cũng không có ở lầu ba" Guzman dùng ngón tay mài thổi kịch bản, nói chẳng có cảm xúc gì, "Tôi không ngờ được là quỷ hút máu trong thành bảo sẽ ra tay với cô"

Du Lệ nói vô tình, "Không sao, thực ra họ chẳng gây hại gì cho tôi được" Nói rồi cô lại nhìn Guzman kỳ lạ, "Anh không phải quỷ hút máu đó sao?"

Quỷ hút máu không hẳn là cùng một loại sao, sao nghe giọng của anh ta cứ như quỷ hút máu lâu đài tự tiện hành động nên không vui vậy chứ.

Guzman nói thản nhiên, "Mặc dù tôi là quỷ hút máu, nhưng tôi lại uống máu nhân tạo hoặc máu động vật, tôi sẽ không ra tay với con người" Ngừng chút, anh ta lại tiếp, "Mẹ tôi, cũng là một con người, tôi từng đồng ý với bà, tuyệt đối sẽ không hút máu con người"

Du Lệ lại sửng sốt chút, sau đó cười bảo, "Hóa ra là thế, rất tốt"

Mặc dù biểu hiện của Guzman lúc nào cũng ngạo mạn khinh thường lạnh lẽo, thỉnh thoảng cũng độc miệng chút, quả thật khiến người ta tức sắp khóc – Marisa thường xuyên bị anh ta làm cho tức muốn khóc, nhưng Du Lệ cũng không cảm giác được ác ý trên người anh ta, thậm chí còn có cảm tình với anh ta nữa. Vì vậy với anh ta cô không hề cảnh giác như với những quỷ hút máu khác.

Guzman nói xong, lại tiếp tục để ý lên kịch bản, cứ như vừa rồi chỉ là tùy tiện hàn huyên mà thôi.

Một lúc sau, Luda và Marisa cùng các diễn viên khác cũng tới trường quay, đạo diễn Robert đang tìm nhân viên công tác bàn bạc việc bố trí sân bãi, trong trường quay rất bận rộn.

Luda thấy Du Lệ liền nhấc chân đi tới. Marisa thấy thế, tức giận giậm chân, nhưng cũng không xụ mặt theo. Quãng thời gian này, cô ta đang nhớ lại lời của Guzman nói, không rõ vị nữ nhân Đông Phương kia cứu mình lúc nào nữa.

Những người khác trong đoàn làm phim cũng đã quen mấy diễn viên chính có hành vi gần gũi với nữ diễn viên Đông Phương, chỉ là dù nhìn mấy lần, vẫn cảm thấy không thể tưởng nổi.

"Anita, cô không sao chứ?"

Du Lệ ngẩng mặt từ kịch bản lên, nháy mắt, bảo, "Không sao"

Luda kéo ghế lại gần, giọng vừa phải, chỉ đủ hai người nghe, "Tối qua chúng tôi từ lầu bốn xuống, tôi phát hiện thấy có khí tức Ma tộc lưu lại ở tầng ba, nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là hướng về cô đi"

Du Lệ ừm một tiếng, mặt lạnh lùng. Cô đã biết ma vật có hứng thú với mình, không cần anh ta phải nhắc,

"Sau này cô cẩn thận chút, nếu gặp phải chuyện gì, có thể tìm tôi" Luda nói, "Mặc dù năng lực của tôi không được coi là mạnh, nhưng vẫn có thể đối phó với một hai ma vật được"

Thần sắc Du Lệ cũng thả lỏng hơn, nhìn anh ta cười bảo, "Vậy thì đa tạ anh"

Dù không muốn cầu xin anh ta cứu, nhưng phần trách nhiệm có lòng này của Luda cũng rất đáng giá khen ngợi,

Cô nhìn Luda chút, nói nhỏ, "Tình hình lầu bốn thế nào rồi?"

Chẳng mấy khi được cô hỏi thăm, Luda có vẻ cao hứng, nhưng nghĩ đến tình hình lầu bốn, thở dài, "Số lượng yểm ma trên lầu bốn quá nhiều, với mấy người chúng tôi không phải là đối thủ của chúng, hai ngày nữa, người Giáo Đình phái hẳn là tới"

Du Lệ mừng rỡ bảo, "Vậy thì tốt quá, đến lúc đó anh có thể yên tâm quay phim được rồi"

Luda, "…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!