Mặt trời ngả về tây, vầng mặt trời dần chìm ở phía chân trời, chỉ còn dư lại ánh sáng màu hồng rơi rớt trên thế giới này.
Bé gái đang chơi đùa trong bụi hoa đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên tóc đỏ cao lớn đứng cách đó không xa.
Bé gái chừng bốn năm tuổi bò dậy, hơi cuốn lấy mái tóc màu đen hỗn loạn dính mấy lá cây và hoa, trên áo choàng mặc trên người chỗ thì đỏ, chỗ tím, chỗ đen, hồn nhiên nhìn không ra sáng nay nó còn là một chiếc áo choàng quý tộc, gương mặt phúng phính trắng nõn như dính thuốc nhuộm vậy, chỗ vàng chỗ trắng chỗ đỏ lần lộn trên mặt.
Bạn nhỏ ngửa gương mặt nhiều màu lên nhìn thiếu niên tóc đỏ, "Chú Uy Sắt, có phải chú thích cháu không ạ?"
Uy Sắt, "Không có"
Vẻ mặt bạn nhỏ đầy nghiêm túc và đứng đắn, "Nếu chú không thích cháu, vì sao cứ luôn đi theo cháu thế? Chú đừng cho là cháu còn nhỏ nhé, thật ra cháu cái gì cũng hiểu sất"
Uy Sắt, "….. Chú không có, không phải thế, cháu đừng có nói vậy"
Cô bé rất buồn rầu, dùng cánh tay mũm mĩnh ôm mặt mèo của mình bảo, "Nhưng mà cháu tuổi còn nhỏ, ba cháu nói rồi, cô bé không được yêu sớm, cũng không được cùng chú quái dị ở bên nhau. Nhưng mà cháu biết chú Uy Sắt không phải là chú quái dị, chỉ là thích đi theo cháu thôi, cháu cho phép chú thích cháu, nhưng cháu sẽ không thích chú đâu. Chú đừng đau lòng, sau này chú nhất định sẽ tìm được một người vợ vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, nhưng chắc chắn trên thế giới này không có ma nữ nào xinh đẹp giống cháu và mẹ cháu đâu, tuyệt đối là không có, nếu có thì chắc chắn là phẫu thuật mà thành hàng nhái hàng giả thôi"
Uy Sắt, "…."
Uy Sắt quyết định đợi sau này cô bé lớn chút thì tìm cô bé đánh nhau, giờ còn nhỏ, logic như vầy cảm động quá, còn đánh nhau cái gì chứ?
Tuy định xoay người rời đi nhưng nghĩ đến nhóc rồng một mình ở chỗ này chẳng may bị Ma tộc khác bắt cóc thì phải làm sao đây?
Uy Sắt hít sâu, thô lỗ xách nhóc rồng từ trong bụi hoa lên.
"Nhóc rồng, mẹ cháu tìm cháu rồi, về nhà"
Cô bé rồng bám đôi tay vào cánh tay gã, để bản thân mình treo trên tay gã với thư thế thoải mái chút, mới kháng nghị bảo, "Hãy gọi tên cháu là Tiểu Bình Quả!"
Uy Sắt không để bụng, "Cháu chẳng phải là nhóc rồng sao? Nghe những thiên sư nhân loại này nói xem, cháu là một Tiểu Long Nữ đó"
"Cháu là Tiểu Bình Quả, là quả gia tộc mà nhà họ Du chúng cháu thích nhất đó.
Uy Sắt xì một cái.
Tiểu Long Nữ ngâng bàn tay mũm mĩm ôm khuôn mặt nhỏ, tiếp tục nhìn gã, "Chú Uy Sắt, có phải chú lại tìm ba cháu đánh nhau không, sau đó lại thua ba?"
"Không có!" Uy Sắt nói như định đóng cột, "Gần đây chú không tìm ngài ấy để đánh nhau"
"Vậy là đi tìm mẹ cháu đánh nhau rồi, bị mẹ cháu vào nhốt trong phòng tối thông đạo giữa hai giới hả?"
Uy Sắt im bặt.
Cô nhóc lập tức hiểu ngay, thò bàn tay mũm mĩm ra vỗ về an ủi gã, "Được rồi, chú Uy Sắt, chú vẫn phải đợi sau này cháu lớn sẽ cùng đánh nhau với chú, nếu không chú đáng thương quá đi"
"Đánh rắm ý, chú đáng thương hả?" Uy Sắt khịt mũi coi thường, chưa bao giờ có một con ma cuồng chiến đấu là một kẻ đáng thương cả.
"Đương nhiên rồi mà, hiện giờ có thể đánh nhau với chú mà chú không đánh thắng, có thể là chú quá yếu ớt, chẳng bằng đợi chúng cháu thế hệ sau lớn lên cùng đánh nhau với chú vậy" Tuy tuổi Tiểu Long Nữ còn nhỏ nhưng logic rất rõ ràng, "Anh Hề Bảo của cháu rất lợi hại đó, anh ấy là con cháu tộc thông linh và Đại Yêu Vương, chắc chắn có thể đánh bại chú"
Uy Sắt lại cười nhạo lần nữa nói khinh miệt, "Nhóc quỷ bán yêu kia sao? Đợi sau này nó lớn hẵng nói sau đê"
"Yên tâm đi, chỉ cần mười năm nữa chúng cháu đều lớn lên ngay. Đúng rồi, chú Uy Sắt, sang năm ăn tết, chú về ăn tết hẻm Thanh Xuyên chứ? Hay vẫn muốn ở lại Ma giới? Nghe nhóm chú Della nói là đã tìm được đối tượng, quyết định sau này ở lại hẻm Thanh Xuyên, làm công việc trang trí, chỉ còn lại có mình chú độc thân rồi. Chú cũng đừng nghĩ cháu trưởng thành nhận rác rưởi đó nha, ba cháu nói, cháu không cần người rác, chồng cháu sau này chắc chắn phải đánh thắng được ba cháu mới được…"
Dọc đường đi, Tiểu Long Nữ kia cứ mở miệng thì liên tằng không dừng, Uy Sắt nghe mà trán nổi đầy gân xanh, nhiều lần chỉ muốn ném con bé xuống đất mặc kệ nó.
Cuối cùng cũng vội vã mang được cô bé về thành La Tắc A Tư rồi Uy Sắt chạy vội ngay.
Không chạy ai biết nhóc quỷ đó sẽ nói ra cái gì khiến mình nổi giận chứ? Thật không rõ nhóm Du Lệ nuôi con cái thế nào nữa.
**
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!