Chử Hiệt đưa tay ôm lấy người chủ động nhào vào trong lòng, ngước mắt nhìn ba người đứng cách đó không xa, con mắt xanh băng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Ba người kia đều bị cách anh dùng kiếm chặt dưa tự dưng xuất hiện đứng sựng lại, rồi lại bị hai con mắt khóa chặt, đột nhiên có ảo giác như tiếp cận phải thứ tồn tại cực kỳ đáng sợ nào đó, trong bất chợt tự không có phản ứng, mãi cho đến lúc những cánh tay kia túm được người, mới gạt những cánh tay đó ra, tiếp tục chạy thẳng về phía trước.
Chử Hiệt cũng không để ý tới họ, anh kéo Du Lệ, kiếm trong tay huơ lên, chém đứt những cánh tay kia, dẫn theo cô chạy thẳng về cuối hàng lang.
Dường như chỉ ngắn ngủn trong mười mấy giây, hoặc chỉ như có một hai phút, cái đầu hành lang như vĩnh viễn không cách nào đi đến tận cuối ấy đã được họ đi tới tận nơi.
Trong lòng Luda, Guzman và ma nữ Shyia kinh hãi hẳn lên.
Họ đều biết rõ đầu hàng lang này ẩn giấu thời cơ, nếu không cũng không phải bị trốn chạy chật vật đến vậy. Người này là thần thánh phương nào, không những một mình có thể đến chỗ này, thậm chí còn đi lại tự nhiên trong một rừng cánh tay, nếu mà họ không nhìn nhầm, kiếm trong tay anh ta bất kể chế tạo thế nào cũng sinh động như thật vậy, đó là một thanh kiếm gỗ sao?
Sau khi đến tận cuối hành lang, có thể nhìn thấy cầu thang xoay tròn đi xuống dưới, hai bên tường không còn tranh treo nữa, dĩ nhiên cũng không có những cánh tay từ trong tranh vươn ra. Quay đầu nhìn lại, thấy những cánh tay lúc trước quấy nhiễu họ, cuối cùng cũng rụt trở lại trong tranh, chỉ trong mấy giây đồng hồ, cả hành lang vốn đầy cánh tay biến mất sạch sẽ, hành lang khôi phục lại yên tĩnh như cũ.
Du Lệ thấy trong lòng run rẩy, vô thức hướng người về phía tiên sinh hộ vệ.
Chử Hiệt cúi đầu nhìn mặt cô căng cứng, tiếp đó vòng tay ôm lấy cô, kéo sát vào mình, hỏi, "Cô không sao chứ?"
"Chắc không sao" Du Lệ đáp, sau đó hỏi anh, "Anh thì sao?"
Chử Hiệt xoa xoa đầu cô, không nói, ý đây là không sao.
Du Lệ bị anh sờ đầu hơi sững sờ, một lúc mới phát hiện ra tư thế họ thân mật quá mức.
Luda thả Marisa xuống, chống tay vào tường thở dốc.
Thể lực Quỷ hút máu và ma nữ cũng không tệ, chạy lâu như thế, mặt vẫn y nguyên không đỏ không thở gấp, tinh thần khá tốt. Sau khi thoát về bình an, hai kẻ không phải người nhìn Chử Hiệt và Du Lệ đầy ngờ vực, cứ như đang tìm kiếm chút đáng ngờ từ trên hai người họ vậy.
"Các người là người của giáo đình à?" Guzman hỏi, trực giác trong lòng khó chịu.
Nghe nói thế, Luda không quan tâm thở, phản bác ngay, "Tôi xin thề với Thượng Đế, họ không phải là nhân viên Giáo đình"
Ma nữ Shyia trêu chọc bảo, "Họ rõ ràng là người giới Đông Phương, không thể là người Giáo đình được"
"Giáo Đình chúng tôi cũng có người Đông Phương nữa" Luda lại phản bác tiếp.
Chử Hiệt cũng không để ý tới họ, kiếm lắc trên tay một cái, chỉ thấy bóng kiếm lướt qua, lát sau đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Du Lệ trợn to mắt lập tức kéo tay anh ra xem.
Hôm nay Chử Hiệt mặc một cái áo sơ mi màu xanh lam, mặc rất bình thường, nhưng anh trời sinh là cây móc áo, lại phối với gương mặt quá đẹp trai đó, quần áo đơn giản, quả thật là để anh mặc vào biến thành quý tộc hào môn.
Trên người anh có một loại khí chất đặc biệt, bảo anh là quý tộc ai cũng tin.
Nhóm Luda một mực chẳng coi anh ra gì cũng cảm thấy người này quả thật không đơn giản, cũng bất giác suy đoán lai lịch của anh.
Không những anh mà cả Du Lệ nữa, nhớ tới lúc trước cô công kích kia ngược lại còn khiến cả người trong tranh bị thương nữa, đều cho thấy cả hai người không giống người thường, nếu không phải họ cảm giác được khí tức nhân loại trên người họ, thì đều nghi hai người này có phải là nhân viên thần chức Giáo Đình hoặc không phải là con người nữa.
Du Lệ lật hết cả tay áo của Chử Hiệt cũng không thấy thanh kiếm kia đâu, kinh ngạc hỏi, "Anh giấu kiếm ở đâu rồi?"
Chử Hiệt để mặc người ta lật tay mình liên tục, nói bình thản, "Thu nhỏ lại rồi"
Du Lệ hơi khó hiểu a một câu, thầm nghĩ đây chắc là thủ đoạn của thiên sư nên không hỏi thêm nữa, quay người đối mặt với ba người kia
Một là nhân viên thần chức giáo đình, một là quỷ hút máu, một là Ma tộc Ankass, trải qua chuyện đêm nay quả thật quá kích thích.
Thấy cô nhìn dò xét mình từ trên xuống dưới, ba người Luda đều hơi khó hiểu, cũng không biết là thân phận mình lộ từ lâu rồi.
Luda nói đầy thân thiện, "Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Luda Huolson, chức vị chính là nhân viên thần chức Giáo đình, nghề phụ là một diễn viên"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!