Chương 38: (Vô Đề)

"Đánh người rồi! Ái chà đánh người rồi, còn vương pháp nữa không hả?! Hà Chi Nhi giữa ban ngày ban mặt đánh người rồi."

Trương Thủ Mỹ biết nếu động thủ, mình chắc chắn không phải đối thủ của Hà Chi Nhi, người có thân hình vạm vỡ kia, dứt khoát ngồi dưới đất lăn lộn ăn vạ.

Mí mắt Hà Chi Nhi giật giật, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt sao mà quen thuộc đến thế, kiểu chiêu trò này gần đây sao cứ liên tục xảy ra với nàng vậy, đổi ngày thật sự phải đi lễ bái khắp các vị thần tiên để xua đi vận rủi mới được.

Tiếng kêu la này vang lên, không ít người đang làm nông trong ruộng đều dừng tay lại mà nhìn sang, trong đó có cả anh ruột của Trương Thủ Mỹ, Thôn trưởng Trương Thủ Ngân.

"Thủ Mỹ, muội ngồi dưới đất la lối gì vậy?"

Trương Thủ Ngân nhìn muội muội mình đang ngồi dưới đất ăn vạ, chỉ cảm thấy mặt nóng ran, Thủ Mỹ lớn tuổi thế này mà còn làm ra trò đó, mặt mũi của y đều bị nàng ta vứt đi hết rồi.

"Ca ca, huynh phải đòi lại công bằng cho ta đấy, Hà Chi Nhi cái đồ đàn bà đanh đá này vừa nãy vậy mà đẩy ta, nếu ta không kêu lên, nàng ta sẽ đánh ta đấy."

Trương Thủ Mỹ vừa nói, thấy nhiều người đang nhìn sang đây, dường như cũng nhận ra mình ngồi dưới đất không ra thể thống gì, lúc này mới đứng dậy từ dưới đất, ác nghiệt nhìn Hà Chi Nhi.

Hà Chi Nhi nửa cười nửa không nhìn nàng ta, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo:

"Thím Thủ Mỹ, ngươi đừng có vu oan cho người khác, yên lành như vậy, ta đẩy ngươi làm gì? Ngươi đây rõ ràng là hàm huyết phun nhân."

"Ta hàm huyết phun nhân? Hà Chi Nhi, rõ ràng là ngươi đẩy ta, ta vừa nãy bất quá chỉ nhẹ nhàng đẩy con gái ngươi một cái…"

Lời còn chưa nói xong, Trương Thủ Mỹ dường như nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng giơ tay bịt miệng mình lại, nhưng đã quá muộn, quay đầu lại liền thấy những người dân làng đang chỉ trỏ vào nàng ta, cùng với sắc mặt có chút khó coi của Trương Thủ Ngân.

Hà Chi Nhi nhìn Trương Thủ Mỹ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, chỉ cảm thấy trong lòng hả dạ. Trước kia cả nhà Lão thái thái Thẩm lén lút dọn vào nhà tổ của Thẩm phụ, chính là nàng ta đứng sau giở trò, giờ lại còn muốn cướp đất, không có cửa đâu, may mà Lão Yêu không bị thương, nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản là đẩy nàng ta một cái đâu.

Nàng quay đầu nhìn Thôn trưởng, mở miệng nói:

"Thôn trưởng đã ở đây, vừa hay ta xin nói về chuyện thím Thủ Mỹ chiếm đất nhà ta, khỏi để thím Thủ Mỹ không nhận rõ đây là đất của ai."

"Chiếm đất? Thủ Mỹ, thật có chuyện này sao?"

Trương Thủ Ngân vừa nói, vừa đi về phía hai người.

"Mảnh đất này năm xưa là cha ta mua từ tay thôn trưởng đấy, chẳng lẽ thôn trưởng quên rồi sao?"

Hà Chi Nhi trầm giọng nói, trong lòng dấy lên một tia dự cảm không lành.

Quả nhiên, chỉ thấy Trương Thủ Ngân trầm tư một lát, giả vờ nghi hoặc nói, "Cha ngươi mua khi nào, sao ta đây lại chẳng có chút ấn tượng nào cả."

Trương Thủ Mỹ thì ở một bên cười đắc ý, Hà Chi Nhi dù có đẩy nàng ta thì sao chứ, có thôn trưởng chống lưng cho mình, mảnh đất này nàng ta đừng hòng cướp lại.

Hà Chi Nhi coi như đã nhìn thấu bộ mặt của nhà thôn trưởng này rồi, vốn dĩ tưởng rằng không xé rách mặt thì vẫn còn giữ thể diện được, nhưng giờ đây có những người lại chẳng cần mặt mũi nữa rồi. Nàng trực tiếp hỏi: "Thôn trưởng đây là không muốn nhận sao?"

Sắc mặt Trương Thủ Ngân lóe lên một tia không tự nhiên, rất nhanh lại khôi phục như thường, thở dài một hơi nói: "Hà nương tử à, ta biết nhà ngươi có ba đứa trẻ cũng không dễ dàng, nhưng giờ phu quân của ngươi cũng đã trở về, cuộc sống về sau cũng tốt hơn rồi, còn Thủ Mỹ, nàng ta một mình không nơi nương tựa, cũng chỉ có thể trồng trọt mà thôi, ngươi đừng có tranh giành đất của nàng ta nữa."

Y vừa nói, trong lòng lại đang tính toán. Vốn dĩ Thủ Mỹ chiếm mảnh đất này y cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, vừa hay Hà Chi Nhi lại làm ầm lên đây, ban đầu tuy đã đưa điền khế cho Hà lão đầu, nhưng Hà Chi Nhi lại không biết chữ, sao mà tìm thấy được.

Hà Chi Nhi hại con trai con gái y đều bị nhốt vào ngục, y đã tốn rất nhiều bạc để lo lót hôm nay mới được thả ra, sao cũng phải hả giận, cho nàng ta chút bài học, nếu không về sau ai còn để thôn trưởng này vào mắt nữa.

Hà Chi Nhi thì hoàn toàn bị sự vô liêm sỉ của người nhà họ Trương chọc cho bật cười,

"Thôn trưởng thật là khéo ăn nói, mảnh đất này rõ ràng là của nhà ta, bị thím Thủ Mỹ chiếm đi, nay qua miệng thôn trưởng ngược lại ta lại thành kẻ cướp đất rồi, ta quả thực những năm này không đến trồng mảnh đất này, nhưng các thúc thúc thẩm thẩm trong thôn đây đều đã thấy cha ta chăm lo mảnh đất này mười mấy năm, chẳng lẽ đất của cha ta cũng là cướp về sao?!"

Lời này vừa thốt ra, những người dân xung quanh lập tức xì xào bàn tán. Bọn họ tuy không ưa Hà Chi Nhi, nhưng khi Hà phụ còn sống, ai trong thôn mà bị đau đầu sốt nóng đều được Hà phụ chữa trị, nhắc đến Hà phụ, không ít người trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

"Ta nhớ mảnh đất này trước đây là Hà đại phu trồng mà."

"Đúng vậy, ta cũng nhớ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!