Chương 8: (Vô Đề)

Cậu không cần phải xây dựng mối quan hệ gì với cô cả. Hai người cứ như bây giờ, làm người xa lạ là tốt rồi.

Trần Tùng Dương lại rất kiên định:

"Đi đi Hủ ca, cũng không xa mà!" Cậu ấy đã bỏ rơi Tô Quân Nhược lại một mình, bây giờ nói gì cũng phải quay lại tìm cô ấy.

Trong lòng Trần Tùng Dương, Nguyễn Linh giống như một hình tượng mẹ kế đầy thủ đoạn, còn rất giỏi dụ dỗ. luveland chấm co. Cậu ấy không muốn đi một mình, tuyệt đối không muốn.

Diệp Hủ vẫn không nói gì.

Trần Tùng Dương cắn răng, ra điều kiện hy sinh cực lớn:

"Hay là, chỉ cần lần này cậu đi cùng tôi, tôi đảm bảo sẽ không chép bài tập của cậu một tuần!"

Diệp Hủ liếc nhìn Trần Tùng Dương.

Trần Tùng Dương: Hai tuần!

......

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của Trần Tùng Dương, hai người xuất hiện cùng nhau tại một trung tâm mua sắm nào đó.

Trần Tùng Dương nhắn tin cho Tô Quân Nhược, biết được họ đang ở một quán đồ ngọt.

Suốt chặng đường Trần Tùng Dương liên tục thúc giục Diệp Hủ, hai người đến quán đồ ngọt thì thấy Nguyễn Linh đang bình luận về một miếng cupcake.

"Miếng bánh dâu này khá ngon."

Nguyễn Linh nói:

"Ngọt ngọt, ngon hơn bánh sô cô la."

Tô Quân Nhược gật đầu:

"Cháu cũng thấy vậy, bánh sô cô la hơi lộm cộm, không mịn bằng bánh dâu."

Tô Quân Nhược là thiếu nữ trẻ trung đầy xinh đẹp, còn Nguyễn Linh mặc váy hai dây màu be kèm áo khoác nhỏ, nhìn thoáng qua cũng không khác mấy học sinh trung học.

Hai người nói chuyện về hương vị của bánh một cách hăng say, giống như một đôi bạn thân vậy.

Trần Tùng Dương ngẩn người, liếc nhìn về phía Diệp Hủ.

Diệp Hủ: ...

Tôi, họ... Trần Tùng Dương thực sự không biết nói gì, há miệng rồi lại ngậm lại.

Từ khuôn mặt không chút biểu cảm của Diệp Hủ, Trần Tùng Dương nhìn ra một chút bất lực. luveland chấm co. Cậu ấy nghi ngờ nếu mình không làm gì đó, Diệp Hủ có thể sẽ quay người đi ngay lập tức.

Trần Tùng Dương vội vàng nắm lấy cánh tay của Diệp Hủ, kéo cậu đi lên trước.

Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Linh và Tô Quân Nhược cùng quay đầu lại. Người trước nhướng mày, người sau hơi sững sờ, sau đó quay sang Trần Tùng Dương với ánh mắt giận dữ.

Trần Tùng Dương biết mình sai, cười gượng gạo với Tô Quân Nhược, sau đó chào Nguyễn Linh: Chào cô!

Nguyễn Linh ừ một tiếng:

"Cháu sao rồi, bụng đỡ đau chưa?"

Trần Tùng Dương suýt nữa quên mình đã viện cớ đau bụng để trốn đi, nghe vậy ngượng ngùng nặn ra một nụ cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!