Trong lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, Nguyễn Linh đi vào một cửa hàng tổng hợp bán đủ thứ.
Cô nghe thấy một cái tên quen thuộc.
"Mình luôn cảm thấy hôm nay Diệp Hủ có vẻ lạ. Lúc ăn trưa, cậu ấy còn nhìn vào đĩa macaron của mình mấy giây liền." Một giọng nữ cất giọng.
"Có thể là tâm trạng không tốt. Hôm qua không phải mẹ kế của Diệp Hủ đến trường sao? Có khi nào về nhà lại làm khó cậu ấy không?" Một giọng nam đáp lại.
A! Giọng nữ kinh ngạc hô lên:
"Vậy phải làm sao? Mẹ kế của cậu ấy trông không phải dạng dễ chọc vào, không biết về nhà có mắng cậu ấy không?"
"Tôi cũng không biết nữa. Tôi hỏi Hủ ca, cậu ấy chắc chắn cũng sẽ không nói tôi biết. luveland chấm co. Cậu biết mà, Hủ ca và gia đình không hợp nhau, nên không thích nhắc đến chuyện gia đình."
Giọng nam nghe có vẻ bất lực.
Vậy...
Hai người đang bàn tán rôm rả thì đột nhiên một bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới, lấy con gấu bông trên kệ ngay trước mặt họ.
Đôi tay xuất hiện quá đột ngột, khiến Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược không hẹn mà cùng quay sang nhìn chủ nhân của đôi tay.
Thật đáng yêu.
Nguyễn Linh cười tít mắt xoa xoa con gấu bông trong tay.
Hôm qua Nguyễn Linh xuất hiện ở cửa tòa nhà giảng đường, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hai người. Vì vậy, hai người lập tức nhận ra người phụ nữ trẻ trước mặt chính là mẹ kế của Diệp Hủ mà họ nhắc đến trong câu chuyện.
Tô Quân Nhược không có kinh nghiệm bị bắt quả tang nói xấu người khác, sợ hãi đến mức đứng ngây ra tại chỗ.
Trần Tùng Dương cũng giật mình, sau đó vội vàng thốt lên: A, chào cô ạ!
Sau đó cậu ấy mới nhận ra, theo lẽ thường, cậu ấy và Tô Quân Nhược không nên nhận ra Nguyễn Linh.
Vốn dĩ họ vẫn có thể giả vờ là đang bàn tán về một người khác cùng tên, nhưng cậu ấy lại chào hỏi như vậy, là trực tiếp tự thú rồi.
Tô Quân Nhược ở bên cạnh chậm chạp mở miệng: ... Chào cô ạ!
Thêm một người tự thú nữa.
Hệ thống đến muộn giới thiệu danh tính của hai người: [Cậu trai là bạn cùng lớp kiêm bạn thân của Diệp Hủ, Trần Tùng Dương.
Cô gái là nữ phụ thích Diệp Hủ từ cấp hai, Tô Quân Nhược. ]
Nguyễn Linh cười tít mắt chào hai người:
"Hai đứa là bạn cùng lớp của Diệp Hủ à?"
Trong lòng Trần Tùng Dương hơi bối rối, vô thức gật đầu tự giới thiệu:
"Vâng ạ! Cháu tên là Trần Tùng Dương, cậu ấy tên là Tô Quân Nhược."
Tô Quân Nhược ở bên cạnh trừng mắt nhìn Trần Tùng Dương: Báo tên mình thì thôi đi, báo tên cô ấy làm gì?
Nguyễn Linh vẫn giữ nụ cười:
"Chào hai đứa, cô là mẹ kế của Diệp Hủ."
Câu mẹ kế càng khiến Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược tin chắc rằng, Nguyễn Linh vừa nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!