Nguyễn Linh khẩn trương thêm Diệp vào nhóm, rồi lập tức đổ lỗi cho Tùng Dương: Nhóm là do Trần Tùng lập ra, không liên quan gì đến cô.
Khi xuống xe, biểu cảm của Diệp Hủ đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn có vẻ hơi buồn bã.
Trần Tùng Dương chọn một nhà hàng lẩu, cũng không đặt phòng riêng, mà ngồi ở sảnh khá ồn ào.
Khi hai người bước nhà hàng, Trần Tùng Dương ngay lập tức nhìn thấy Nguyễn hét lớn với giọng to vang vọng ở khắp đám đông: "Cô ơi! Hủ ca! Chúng cháu ở đây này!"
Khi Nguyễn Linh và Diệp Hủ đến gần, Trần Tùng Dương lại vỗ tay vào chỗ trống bên cạnh mình: "Hủ ca, ngồi đây đi, để cô ngồi ở hàng ghế bên cạnh."
Bàn ăn của nhà hàng lẩu là bàn vuông, có ghế sofa ở ba mặt bàn.
Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt ngồi cùng nhau, Trần Tùng Dương ngồi một mình một hàng, cạnh chừa chỗ trống cho người bạn tốt của mình.
Trần Tùng Dương suy nghĩ rất chu đáo, để Nguyễn Linh ngồi ở hàng ghế trống, như vậy Hủ ca sẽ ở giữa cậu ấy và cô.
Tuy nhiên, Diệp Hủ nhìn Trần Tùng Dương một cái, không đi đến vị trí đó, mà im lặng ngồi xuống hàng ghế trống.
Nguyễn Linh cũng đi đến ngồi bên cạnh Diệp Hủ, liếc nhìn Trần Tùng Dương với đầy hàm ý.
Trần Tùng "..."
Hai mẹ con hợp sức bắt nạt cậu ấy!
Được rồi, ai bảo cậu ấy đã quên Hủ ca trước, không thể trách người khác được.
Trần Tùng Dương nở nụ "Hủ ca, cậu muốn ăn gì? Cậu và cô gọi món trước đi!"
"À đúng rồi, nồi lẩu của chúng tôi đã ɢọι rồi, lẩu hai ngăn!" Trần Tùng Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần: " Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt đều chỉ ăn được một chút cay, còn tôi ăn lẩu đỏ! Cô ơi, cô ăn gì?"
Nguyễn Linh: "Cô cũng ăn lẩu đỏ."
"Thế thì tốt quá!" Trần Tùng Dương nói: "Một lát nữa để nhân viên phục vụ mang lẩu đến chỗ chúng ta, trùng hợp gần đây Hủ ca cũng đột nhiên có thể ăn cay rồi..."
Trần Tùng Dương lải nhải không ngừng, nói nhiều mà không suy nghĩ gì.
Tô Quân Nhược lại kinh ngạc nhìn Nguyễn Linh, như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Vậy nên, gần đây khẩu vị của Diệp Hủ đột nhiên thay đổi, bắt đầu ăn cay, cũng là vì mẹ cậu?
Trong lòng cô ấy có chút chua xót, lại thấy có chút an ủi.
Thì ra Diệp Hủ cũng sẽ vì ngườι khác mà thay đổi, chỉ là chưa bao giờ thay đổi vì cô ấy.
Mọi người gọi món xong, nhà hàng phục vụ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bày ra một bàn đầy thức ăn.
Trần Tùng Dương vừa hào hứng bỏ thức ăn vào nồi, vừa khoe khoang.
"Hủ ca, cậu không biết hôm nay tôi đã làm bao nhiêu việc đâu!" Trần Tùng Dương ném một bó cải thảo vào nồi: "Những hộp giấy kia tôi đã cắt từng cái một, rồi xếp gọn gàng lại, còn quét nhà nữa! Ở nhà giúp mẹ tôi làm việc cũng chưa bao giờ chăm chỉ như vậy!"
Diệp Hủ liếc nhìn Trần Tùng Dương, nhàn nhạt nói: "Cũng khá ghê."
"Đúng không!" Trần Tùng Dương hiếm khi được Diệp Hủ khen ngợi như vậy, vui mừng vẫy tay, tay cầm dụng cụ gắp thức ăn suýt nữa đánh trúng vai Diệp Hủ.
Diệp Hủ chán ghét lùi sang một bên, lạnh lùng nói: "Ừ. Xem ra có một mình cậu giúp đỡ là đủ rồi, đúng là không cần phải gọi người khác đến nữa."
Trần Tùng Dương dù ngốc cũng nghe ra được hàm ý trong câu nói này.
Hôm nay cậu ấy kéo tất cả mọi người vào nhóm, chỉ quên không gọi người bạn thân nhất của mình, Trần Tùng Dương cũng tự biết mình sai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!