Nguyễn Linh không phải là người bảo thủ.
Theo cô, chỉ cần hai bên tình nguyện, không liên quan đến những chuyện như phá hoại tình cảm hoặc gia đình của ngườι khác thì giữa nam nữ có xảy ra chuyện gì cũng là điều hết sức bình thường.
Hơn nữa, cô và Diệp Cảnh Trì trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.
Vì vậy, nếu cùng một người đàn ông như Diệp Cảnh Trì, vừa đẹp trai vừa có thân hình cực phẩm mà xảy ra chuyện tôi tình anh nguyện gì đó thì cô cũng không phải là không thể chấp nhận =.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh càng thích sự đưa đẩy giữa nam nữ, mập mờ dây dưa, chứ không phải là tự mình chủ động dâng lên tận cửa.
Nói cách khác, cô không thích theo đuổi.
Vì vậy, gần như không cần do dự, Nguyễn Linh đã nghĩ ra mình phải làm thế nào.
Do buổi chiều và tối đều có lịch trình, Diệp Cảnh Trì thông báo trước trong nhóm công ty rằng mình sẽ nghỉ phép nửa ngày, đã giao lại mọi việc cho trợ lý Bùi.
Nhưng sau một ngày bận rộn, Diệp Cảnh Trì vẫn tắm rửa sạch sẽ, rồi đích thân trả lời một vài quan trọng trước khi chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ.
Diệp Cảnh Trì nhíu mày.
Những người quản gia và người giúp việc trong nhà đều biết anh không thích bị làm phiền vào ban đêm, nếu không phải là chuyện quan trọng, họ sẽ không đến tìm anh.
Người đàn ông chỉnh lại cổ áo, rồi mở cửa.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì sững sờ.
Nguyễn Linh mặc một chiếc váy ngủ dài màu tím nhạt, mái tóc đen xù vừa mớᎥ sấy xõa tung ra sau lưng, theo động tác ngẩng đầu của cô, đuôi tóc lay động nhẹ trong không trung.
Thấy anh mở cửa, cô ôm lấy khung cửa, ngẩng đầu anh, ánh mắt lộ ra vẻ... Mê mang.
Diệp Cảnh Trì: .....
Có phải rượu sâm panh tối nay khiến cô say rồi không?
Cô quả thật uống rất nhiều rượu sâm panh, nhưng anh nhìn thấy cô trông rất tỉnh táo, lại nghĩ người lớn chắc cũng biết tự lượng sức mình, nên cũng không ngăn cản.
Khi ra khỏi nhà hàng, cô trông rất ổn, ngoài việc lẩm bẩm vài câu no quá thì không có gì bất thường.
Chẳng lẽ hậu vị của rượu sâm panh mạnh đến vậy sao?
Diệp Cảnh Trì nghĩ quyết định chờ xem cô định làm gì.
Nguyễn Linh chớp mắt một cái, xác nhận thân phận của anh, rồi gọi tên anh: Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì: Ừ.
Hai người cứ nhìn nhau mấy giây, bỗng nhiên cô đột nhiên giơ tay trái lên chỉ ra phía đằng sau Diệp Cảnh Trì: Em muốn ngủ ở đó.
Tim Diệp Cảnh Trì đập mạnh.
Anh vô thức nhìn theo hướng Nguyễn Linh chỉ, rồi mớᎥ nhận ra hành động của mình thật thừa thãi.
Đây là phòng ngủ của anh, anh quá quen thuộc với bố cục của căn phòng này. Nơi Nguyễn Linh chỉ ngoài chiếc giường mà anh thường ngủ, đương nhiên sẽ không có gì khác.
Chiếc giường đôi rộng rãi không có bất kỳ đồ đạc nào, bộ ga giường màu tối, không có hoa văn quá nhiều, rất phù hợp với tính cách lạnh lùng và tự chủ của ngườι sử dụng.
Thấy Diệp Cảnh Trì không trả lời, Nguyễn Linh lại kiên trì nhắc lại một lần nữa: Em muốn ngủ ở đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!