Chương 35: (Vô Đề)

Sau khi đến trường, Diệp Cảnh Trì phải đi đến bãi đậu xe để đỗ xe, nên Nguyễn Linh xuống xe và đến lớp trước.

Vì vậy Diệp Cảnh Trì đến muộn hơn một bước.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu be vừa vặn, nhưng khí chất lại cao hơn một bậc so với tất cả những người đã ăn diện cẩn thận ở đây.

Diệp Cảnh Trì gật đầu chào những người đến chào hỏi mình, sau đó đi thẳng đến bên cạnh Nguyễn Linh.

Người đàn ông đưa cho cô một chai nước cam NFC ướp lạnh:

"Loại em thích uống, tôi thấy ở máy bán hàng tự động ở bãi đậu xe có, nên đ mua cho em."

Lần trước ăn cơm, Diệp Cảnh Trì đã phát hiện ra Nguyễn Linh đặc biệt thích uống nước cam.

Nguyễn Linh vừa mớᎥ nghe những mấy phụ huynh kia nói chuyện, thuận miệng cầm lấy nước cam, vặn nắp nhưng không mở ra được.

Cô thử lại nhưng vẫn không vặn được, nên cô đưa lại nước cam cho Diệp Cảnh Trì.

Diệp Cảnh Trì không nói gì, mà rất tự nhiên giúp cô mở nắp chai, nhẹ giọng nói: Được rồi.

Nguyễn Linh nhận lấy, nhấp một ngụm.

Sau một loạt hành động này, những người đang im lặng quan sát tình hình xung quanh đều sửng sốt.

Không phải nói vợ chồng Diệp Cảnh Trì chỉ là cuộc hôn nhân hợp đồng không có tình cảm sao? Không phải nói vợ chồng Diệp Cảnh Trì và Diệp Cảnh Trì không hề môn đăng hộ đối, chỉ có thể đơn phương lấy lòng Diệp Cảnh Trì sao?

Diệp Cảnh Trì tự mình mua nước cam, giúp vặn nắp chai một cách tự nhiên, thể hiện là một người ân cần. Đó không phải là dấu hiệu của tình yêu ư?

Vừa rồi bà chủ Diệp thậm chí còn không nói cảm ơn khi nhận nước cam. Đây là dáng vẻ lấy lòng người khác sao?

……

Bà Lưu đang đứng nói chuyện với Nguyễn Linh gần như không đứng nổi.

Cô ta muốn uống thêm một ngụm nước để bình tĩnh lại, nhưng cô ta quá bối rối, tay run run, trực tiếp làm đổ nước.

Bà Lưu đang uống nước trong tư thế nếm trà, nhấp từng ngụm từng ngụm, uống một lúc lâu mà bình vẫn gần đầy.

Cũng may Nguyễn Linh phản ứng kịp thời, nhanh chóng lùi lại nửa bước, tránh được đòn tấn công vật lý của bà Lưu.

Thế là một nửa chai nước nhỏ đổ ra ngoài, một nửa rơi xuống đất, một nửa đổ lên người bà Lưu.

Lúc đó chỉ còn mười phút nữa là đến ba giờ, đúng lúc đó chủ nhiệm bước vào, chứng kiến cảnh tượng kịch tính này.

"Chào các vị phụ huynh… Ơ? Có phải đây là...?"

Lúc này, mọi người đều nhìn theo ánh mắt của chủ nhiệm lớp, nhìn về phía Nguyễn Linh và bà Lưu.

Bà chủ Lưu xấu hổ đến mức suýt khóc. Hôm nay ra ngoài chắc chắn không coi ngày, nếu không sao lại xui xẻo như vậy!

Tôi đi vệ sinh… Cô ta gần như chạy ra khỏi phòng học, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực phẫn nộ.

Nguyễn Linh: ...

Cô còn chưa kịp nói câu nào, chỉ uống một ngụm nước cam.

Mà người mẹ của Lưu Nhất Hàng này, sức chiến đấu hơi yếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!