Chương 3: (Vô Đề)

Trần Tùng Dương nghĩ Kiều Nguyệt là bị ức hiếp mà không dám nói, muốn động viên đối phương một chút: "Không sao đâu, cậu…"

"Không có." Kiều Nguyệt lên tiếng: "Cô ấy rất tốt."

Trần Tùng Dương: "Hả?"

Cậu ấy tưởng mình nghe nhầm, định hỏi lại thì thấy Kiều Nguyệt lại gật đầu một cái rất kiên định.

"Cô ấy là người tốt." Kiều Nguyệt liếc nhìn Diệp Hủ một cái, rồi lại nhắc lại một lần nữa.

Sau đó Kiều Nguyệt không nói gì nữa, mà trực tiếp đi về phía bên kia của sân tập.....

"Hủ ca." Trần Tùng Dương đứng đơ ở đó mấy giây, nhìn Diệp Hủ với vẻ mặt ngơ ngác: "Cậu nói xem, có phải Kiều Nguyệt bị mẹ kế của cậu dọa sợ rồi không?"

[Chú ý! Phát hiện ra sai lệch nghiêm trọng trong cốt truyện! Kiều Nguyệt không theo cốt truyện gốc, nảy sinh thiện cảm với Diệp Hủ!]

Nguyễn Linh: "Cậu cũng khá giỏi đấy nhỉ, cái này cũng phát hiện ra được?"

[Đương nhiên —— Không đúng, cô không thấy áy náy sao? ]

Hệ thống được khen ngợi một lúc, sau đó mới nhận ra sai lầm, chất vấn Nguyễn Linh.

Nguyễn Linh không hề dao động: "Không phải cậu nói Kiều Nguyệt là nữ phụ sao? Nếu cô ấy đã định sẵn không thể ở bên nam chính, thì việc tôi giải cứu cô gái đang thất tình là một việc rất tốt, tại sao phải thấy có áy náy?"

[... ]

Dường như không thể phản bác lại.

Nguyễn Linh đi thẳng về phía cổng trường.

Hệ thống nói với Nguyễn Linh rằng cô đi xe của nhà họ Diệp đến trường, là tài xế riêng lái xe chuyên chở cô và Diệp Hủ.

Về phần Diệp Cảnh Trì, đương nhiên anh có một tài xế khác để phụ trách việc đi lại của mình.

Có lẽ là để Diệp Hủ không bị bắt nạt ở trường, Diệp Cảnh Trì đã quyên góp rất nhiều tiền cho trường trung học Tú Lễ. Ví dụ, các thiết bị trong phòng thí nghiệm vật lý của trường có trị giá hàng trăm triệu đồng đều do nhà họ Diệp tài trợ.

Vì vậy, không giống như các phụ huynh khác, xe của Nguyễn Linh được phá lệ đi vào trường.

Nhưng từ xa Nguyễn Linh đã nhìn thấy một đám đông lớn ở gần cổng trường, nên cô không yêu cầu tài xế vào trường đón mình, mà thay vào đó định đi bộ đến đó xem thử.

Để bù đắp cho lỗi lầm không kịp nhắc nhở về danh tính của nam chính vừa rồi, hệ thống ngay lập tức tích cực cung cấp thông tin cho Nguyễn Linh.

[Người ở trung tâm đám đông tên là Hứa Trừng, học sinh lớp 10 của trường trung học Tú Lễ, đã được ra mắt với tư cách là thành viên của một nhóm nhạc nam, được xem là một ngôi sao nhỏ. Cậu ấy là là nam phụ trong tiểu thuyết và tương lai sẽ thích nữ chính.]

Nguyễn Linh nghe thì lấy làm thích thú: "Ồ? Cậu ấy sẽ tranh giành nữ chính với Diệp Hủ sao? Chắc chắn cậu ấy cũng rất đẹp trai đúng không?"

Mới đây cô không nhận ra Diệp Hủ chính là nam chính của tiểu thuyết, nhưng cũng đã liếc nhìn cậu một cái, bởi vì Diệp Hủ rất đẹp trai.

Một chàng trai nhỏ có thể ngang ngửa với Diệp Hủ, Nguyễn Linh rất mong đợi.

Trong mắt Nguyễn Linh, những học sinh trung học mười mấy tuổi này đều là trẻ con, hoàn toàn không có suy nghĩ khác, nhưng ngắm thì vẫn được.

Đẹp trai là một tài nguyên khan hiếm, thời hạn sử dụng thường rất ngắn, vì vậy rất khó gặp được một chàng trai đẹp đang sống.

Hệ thống: [... Theo mô tả trong truyện, Hứa Trừng và Diệp Hủ đều có ngoại hình đẹp, ở trong trường được công nhận là có vẻ đẹp ngang ngửa nhau.]

Hệ thống đã dần quen với mạch suy nghĩ kỳ lạ của Nguyễn Linh.

Nguyễn Linh gật đầu, đi đến gần đám đông hơn một chút với vẻ thích thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!