Từ văn phòng ra ngoài, đến cửa tòa nhà học tập, hệ thống im lặng đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.
[E hèm, kí chủ. Mặc dù nhiệm vụ đã được xác định thành công một cách ăn may, nhưng thực tế theo cốt truyện ban đầu, cô vốn nên...]
Nguyễn Linh: "Quan trọng sao? Nhiệm vụ đã xác định thành công thì không phải được rồi sao?"
Hệ thống im lặng.
Một lúc sau: [... Cô cố ý đúng không?]
...
Trong sân tập của trường thường là hai lớp học cùng một lúc, lớp của Diệp Hủ và Kiều Nguyệt trùng hợp cùng học thể dục.
Trên sân vận động, Diệp Hủ đang nhìn vào lối vào tòa nhà, suy nghĩ.
Một tháng trước, bố cậu đột nhiên kết hôn với một người phụ nữ và đưa cô về nhà.
Vì vậy, cậu bỗng nhiên có thêm một bà mẹ kế.
Diệp Hủ và bà mẹ kế này chưa nói chuyện nhiều, nhưng dù gì thì cũng sống chung dưới một mái nhà gần một tháng rồi, cậu vẫn có thể nhận ra người đó.
Hơn nữa, khách quan mà nói, ngoại hình và vóc dáng của bà mẹ kế rất nổi bật.
Kiều Nguyệt và bà mẹ kế của cậu đi vào tòa nhà, đến giờ đã được hai mươi phút rồi.
Diệp Hủ và Kiều Nguyệt không thân, nhưng cậu không muốn bất kỳ ai vì mình mà bị làm khó.
"Diệp Hủ." Một cô gái nghiêng người qua: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Diệp Hủ nhìn cô gái đang nói chuyện, vẻ mặt bình thản: "Không có gì."
Cậu bạn đang đứng bên cạnh Diệp Hủ lên tiếng: "Tô Quân Nhược, sao cậu không đi chơi với các bạn nữ khác mà lại chạy sang bên chúng tôi?"
Học sinh của trường trung học Tú Lễ hầu hết đều là gia đình giàu có, không có áp lực học tập, giờ thể dục cũng chủ yếu là hoạt động tự do.
Nhưng giờ thể dục là giờ học riêng của nam và nữ, rất ít người như Tô Quân Nhược lại ngang nhiên đến bên đối tượng khác giới.
Tô Quân Nhược cau mày, không phục nói: "Cậu quản tôi à, tôi có phải đến tìm cậu đâu!"
Cậu bạn cũng không tức giận, vẫn cười tươi: "Tôi chỉ hỏi thôi mà, hỏi cũng không được à?"
Tô Quân Nhược lườm cậu bạn một cái, không thèm để ý nữa. Cô ấy nhìn Diệp Hủ, nhỏ giọng nói: "Diệp Hủ, có phải cậu nghĩ... Chuyện của Kiều Nguyệt là do tớ tố cáo không?"
Gương mặt cô gái có chút căng thẳng, dường như rất sợ Diệp Hủ hiểu lầm.
Chưa đợi Diệp Hủ trả lời, cậu bạn bên cạnh lại chen ngang: "Không phải tôi lắm mồm đâu nhé. Nhưng Tô Quân Nhược à, lần này cậu thật sự đã hại Kiều Nguyệt rồi! Tôi và Hủ ca vừa rồi đã tận mắt nhìn thấy, thằng béo Lưu của lớp cậu đã gọi mẹ của Hủ ca…"
Nói đến đây, cậu bạn nhìn Diệp Hủ một cái, rồi nhanh chóng sửa lại: "Gọi mẹ kế của Hủ ca đến rồi! Lần này có lẽ Kiều Nguyệt thật sự khó thoát!"
Trần Tùng Dương ở đó châm dầu vào lửa, khiến Tô Quân Nhược lo lắng đến độ giẫm chân: "Tôi đã nói rồi, không phải tôi lén báo cáo đâu!"
Sau khi nói xong, Tô Quân Nhược lại vội vàng đảm bảo với Diệp Hủ: "Diệp Hủ, tớ thề đấy, thật sự không phải là tớ!"
Tô Quân Nhược không nhận được hồi đáp, vì Diệp Hủ đã quay đầu nhìn sang bên kia.
Cùng lúc đó, Trần Tùng Dương cũng thì thầm kêu lên: "Hủ ca, mẹ cậu… À không, mẹ kế của cậu ra rồi kìa!"
Tại cửa giảng đường, một người phụ nữ mảnh mai cao ráo bước ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!