Những gì Trình Khả Khả có thể nhận ra, Kỷ Vân Hòa chưa chắc đã không nhìn thấu.
Con bé gối đầu lên tay tôi, thì thầm:
"Bà ấy không thực sự yêu em, bà ấy chỉ muốn thắng chị.
"Bà ấy muốn em và ba mãi mãi phải chờ bà ấy."
Tôi khẽ thở dài, xoa nhẹ mái tóc của con bé.
Tôi có thể nói dối rằng "mẹ em thực sự yêu em", nhưng với một đứa trẻ thông minh và trưởng thành trước tuổi như Kỷ Vân Hòa, lời nói dối ấy sẽ chẳng có tác dụng.
Vì thế, tôi coi con bé như một người trưởng thành và nghiêm túc chia sẻ với nó.
"Cuộc đời rất dài, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người.
"Ba mẹ chỉ là một phần trong số đó."
"Vậy nên nếu họ không yêu thương chúng ta, cũng không sao cả.
"Đừng vì họ không yêu mình mà tự làm tổn thương chính bản thân."
Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn tôi:
"Chị là trẻ mồ côi đúng không?"
Tôi không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ bình thản cười:
"Em tra thông tin về chị rồi à?"
"Ba em tra."
Con bé chần chừ một chút, rồi thú nhận:
"Em chỉ tình cờ nghe lén được thôi."
"Đúng vậy." Tôi gật đầu. "Khi chị còn là một đứa trẻ sơ sinh, chị bị bỏ lại trước cổng trại trẻ mồ côi. Hiệu trưởng của học viện Tinh Lan đã nuôi dưỡng chị."
Tôi dỗ Kỷ Vân Hòa ngủ, đến lúc rời khỏi phòng, con bé gọi tôi lại.
"Này."
Tôi quay đầu nhìn con bé.
Vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, con bé hỏi:
"Tình cảm của chị dành cho bọn em… cũng là một phần trong công việc của chị đúng không?
"Nếu họ không trả tiền nữa, chị cũng sẽ không yêu bọn em nữa?"
Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi lại:
"Em có biết ba của Trình Khả Khả không?
"Trình Ngộ Kiều, một ca sĩ rất nổi tiếng.
"Hát là nghề của anh ta, nhưng tình yêu của anh ta dành cho âm nhạc cũng là thật."
Tôi mỉm cười với Kỷ Vân Hòa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!