Laura không hối hận vì đã nuốt những mảnh giấy vụn, dù chúng rất khó tiêu hóa và khiến cô cảm thấy đau đớn.
Tuy nhiên, khi bác sĩ riêng hỏi cô có nuốt phải vật lạ nào không, cô chỉ trả lời rằng mình lỡ ăn cả lớp giấy lót dưới bánh ngọt.
Người bác sĩ này là người thân tín của Caesar, và Laura tin rằng ông ta sẽ giữ kín chuyện này.
Quả thực, ông không hỏi thêm gì nữa, chỉ thuần thục kê thuốc kháng viêm và chuẩn bị dịch truyền dinh dưỡng cho cô.
"Cơ thể của cô quá yếu," Vị bác sĩ nói, "Cô Laura, nếu tiếp tục như thế này, có lẽ cô sẽ cần truyền máu."
Laura chỉ nhẹ nhàng "ồ" một tiếng.
Cô nên thấy mình may mắn vì có nhóm máu phổ thông, nên nếu đến mức đó cũng không phải lo lắng về việc tìm máu.
Bác sĩ riêng của Caesar quả thực là hiện thân của sự kín đáo. Dù Laura có cố tình dò hỏi cỡ nào, ông luôn khéo léo tránh né, tuyệt đối không tiết lộ chút thông tin nào về Caesar.
Khi Laura chuẩn bị từ bỏ việc "điều tra" thì Caesar cuối cùng cũng đến.
Laura mỉm cười chào hỏi thân thiện nhưng không kém phần dịu dàng. Tuy nhiên, sắc mặt Caesar trông không mấy tốt, anh cởi áo khoác ngoài rồi trao đổi vài câu với bác sĩ về tình hình bệnh của Laura.
Như mọi lần, lời khuyên của bác sĩ rất nhất quán:
– Hạn chế để Laura mất máu thêm, cơ thể cô không có bệnh nặng, nhưng vấn đề thiếu máu vẫn luôn tồn tại.
Laura co người lại.
Khi Caesar nghe bác sĩ kể rằng "Cô Laura bị viêm do nuốt phải dị vật," anh khẽ cười lạnh, rồi nhìn cô, "Cảm giác ăn vụng chắc hẳn rất ngon."
Laura, "..."
Cô lặng lẽ rụt tay vào trong chăn.
May mắn là việc truyền dịch kết thúc nhanh chóng, bác sĩ thu dọn đồ đạc và rời đi.
Laura đã cảm nhận được sự "bất thường" từ Caesar, chỉ còn cách tỏ ra đáng thương, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng và nói, "Vừa nãy tôi ngủ quên và mơ một giấc mơ rất đẹp."
Caesar điềm nhiên nói, "Giấc mơ thường trái với thực tế."
"Vậy sao?" Laura ra vẻ suy tư. "Tôi mơ thấy mình sinh được ba đứa con. Nếu mơ là trái ngược, chẳng lẽ ngài định sinh ba đứa cho tôi?"
Caesar không đáp lại.
Anh kéo Laura lại gần và nhẹ nhàng trách phạt cô.
Laura úp mặt lên đùi Caesar, khẽ cọ cọ khiến anh động tình. Sau khoảnh khắc hoang đường, cô ghé sát tai anh, chờ đúng thời khắc để khe khẽ hát bài "Chúc mừng sinh nhật".
Chỉ hát được vài câu, Caesar đã ngắt lời:
"Đừng hát nữa." Anh như đang suy ngẫm. "Cô có thể biến bài chúc mừng sinh nhật thành một bài tang lễ. Giữ được khả năng lệch tông kinh khủng thế này cũng thật không dễ."
Laura, "... Không thích nghe thì thôi. Hồi trước có người trả tiền cho tôi để hát, tôi còn chẳng thèm nhận."
"Nhận thức sai lầm," Caesar chỉnh lại. "Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề mạng sống. Laura, tôi không muốn trở thành người đầu tiên chết vì bài hát chúc mừng sinh nhật quá tệ."
Laura hậm hực đấm hai cú lên ngực anh.
Đêm đó, Caesar không nhắc đến chuyện mảnh giấy vụn, Laura cũng không nói gì thêm.
Cơn khó chịu trên cơ thể không ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon lành của cô. Trong lúc ngủ, Caesar vừa ôm cô vừa nghe cô lẩm bẩm những câu nói về "heo con" trong mơ, nhận được một vệt nước miếng trên ngực và một cú vung tay vô thức của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!