Chương 48: Bệnh nhân

Laura ôm lấy đầu mình, nhưng vẫn không ngừng nhai.

Quá đói. Những vụn giấy cô đã ăn chỉ mang lại cảm giác no tạm thời, không cung cấp được năng lượng cần thiết để duy trì hoạt động cơ thể. Miếng thịt hun khói đã nguội ngắt, mùi vị chẳng ra gì, nhưng Laura không bận tâm, miễn là có thứ để ăn.

Khóe miệng cô dính chút dầu mỡ. Cô cố sức nuốt vội miếng thịt, trong khi bên tai, giọng nói của một người đàn ông dần rõ ràng hơn.

Quản lý nhà bếp bị cái bóp tay của Caesar làm cho tỉnh hẳn, lắp bắp xin lỗi. Caesar buông tay ông ta ra, lịch sự giải thích rằng bạn đồng hành của mình bị mộng du, nên thường vô thức đi lại vào ban đêm...

Laura ăn quá vội, không nhai kỹ. Khi cố nuốt chửng, cổ họng cô đau rát.

Nhưng không sao.

So với những nỗi đau lớn hơn mà cô từng chịu, chuyện này chẳng đáng gì.

Khi người quản lý rời đi trong dáng vẻ sợ hãi, Caesar mới quay lại nhìn Laura đang co rúm thành một khối.

Cô trông thảm hại vô cùng.

Mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra ngoài, trên tay thoảng mùi thịt ướp. Mái tóc xõa xuống che khuất khuôn mặt, cô núp trong góc này chỉ để có thể ăn no.

Caesar từng xem hồ sơ của cô. Anh biết cô đã bị đánh nhiều lần vì tội trộm đồ ăn.

Cô gái này... thật đáng thương.

Thực tế, đây không phải lần đầu Caesar chứng kiến Laura phải chịu đói.

Khi mới gặp cô, cô bị giam trong ngục, nhưng chỉ toàn nghĩ đến việc kiếm gì đó để ăn.

Không phải vì tham ăn, mà vì thiếu hụt năng lượng trầm trọng đến mức không ăn thì sẽ chết.

Caesar hỏi, "Đói sao? Sao không gọi cho nhân viên giao đồ ăn?"

Laura nhỏ giọng đáp, "Người giao đồ là người tôi từng quen... Điều đó không tốt cho ngài."

Caesar đưa cho cô một tờ giấy, "Ăn trộm như thế này thì tốt cho tôi à?"

Laura nhanh chóng giật lấy tờ giấy, che miệng lại, dùng sức lau mạnh, không trả lời.

Caesar vươn tay, kéo cô đứng dậy.

"Lần sau đói thì gọi cho tôi," Caesar nói. "Cô cần thay đổi suy nghĩ, Laura. Cô cần nhận thức đúng về thân phận của mình."

"... Nhận thức gì chứ," Laura vừa dùng giấy lau dầu mỡ trên miệng, vừa nhíu mày vò nát tờ giấy trong tay, cọ mạnh để xóa sạch vết dầu. Cô hỏi, "Ngài thực sự cho rằng điều này là bình thường sao?"

Caesar nói, "Cô muốn ăn gì nữa? Tôi sẽ bảo người mang tới."

"Đây không phải vấn đề ăn uống." Laura ngắt lời anh. "Ngài Caesar, ngài không có trái tim sao? Ngài thực sự nghĩ rằng người Asti sinh ra đã thấp kém, đáng bị nhốt như súc vật à? Lý tưởng chính trị của ngài là phân loại con người thành ba bảy hạng sao? Sau khi giết hết người Asti, mục tiêu tiếp theo của ngài là gì? Là dân tộc nào?"

Caesar gọi tên cô, "Laura."

Laura cúi đầu, nhẹ nhàng tựa vào cánh tay anh, "... Xin lỗi. Hôm nay tôi hơi mất kiểm soát cảm xúc."

Nhiều lần bị cô gái nhỏ này làm cho tức điên, Caesar thực sự đã muốn cô phải xin lỗi và từ bỏ những suy nghĩ ngoan cố, khó chịu đó.

Nhưng giờ cô đã xin lỗi.

Caesar lại không cảm thấy dễ chịu chút nào.

"... Nhưng tất cả những điều đó đều là sự thật. Chúng tôi cũng là một phần của đất nước này. Chúng tôi đặt niềm tin vào quốc gia, và chúng tôi cũng cần được hưởng các quyền lợi hợp pháp," Laura hít một hơi sâu, rồi nói. "Ngài nghĩ sao? Trong xã hội hiện đại, còn người có sức khỏe, trí tuệ bình thường mà chết đói – đó là điều bình thường à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!