Chương 13: (Vô Đề)

Nhưng tất cả chúng tôi đều đã thấy rõ gương mặt trong ảnh chụp.

Tống Càn lấy lại điện thoại, lật xem từng tấm, từng tấm.

Còn có cả ảnh chụp màn hình nhóm chat của Hạ Liên Thành, ghi lại những tin nhắn của Trần Hân đang đắc ý khoe khoang cách cô ta lừa Hạ Liên Thành ra sao.

"Mấy tên phú nhị đại đó đúng là không có đầu óc, thật sự là khờ khạo. Chỉ cần nói một câu nhẹ nhàng, ngón tay liền lập tức vung lên. Tôi đi qua khu cửa hàng cao cấp nhìn vài lần, chưa kịp mở miệng thì anh ta đã tự động giúp tôi chọn lấy món đồ. Thật sự không thể dễ lừa hơn được nữa."

"Về sau, nếu không câu được thế hệ đầu thì thế hệ thứ hai vẫn là tuyệt nhất. Tuổi trẻ, có sức lực, trên giường cũng mạnh mẽ."

"Người này ra tay cực kỳ hào phóng. Một cái đồng hồ đã là bảy con số, hơn hẳn đám đàn ông keo kiệt lớn tuổi kia nhiều lần."

...

Phía sau còn rất nhiều lời khó nghe khác. Ngón tay Tống Càn bắt đầu run rẩy, sắc mặt đỏ bừng lên.

A Càn! Trần Hân muốn tiến tới kéo thằng bé nhưng bị nó hất mạnh ra.

Cút!

Hai mắt Tống Càn đỏ ngầu, bất ngờ đứng bật dậy!

Thằng bé nhìn Trần Hân, cắt ngang lời cô ta đang biện hộ:

"Cô câm cái miệng c.h.ế. t tiệt của mình đi được không?"Đến nước này rồi cô vẫn còn nói dối, cô đúng là... hết thuốc chữa!

"Trong mắt thằng bé đầy giận dữ và đau đớn, cười lạnh vì quá phẫn nộ."Thì ra tôi mới là kẻ ngốc, luôn bị cô đùa bỡn xoay vòng vòng. Giờ sự việc đã thành ra thế này, cô còn có gì để giải thích nữa chứ!

"Trần Hân rơi nước mắt lắc đầu:"Nhưng em thật sự yêu anh, trước đây em chỉ là nhất thời hồ đồ. Nhưng... nhưng anh thì khác mà!

"Hạ Liên Thành cười mỉa mai, lắc đầu:"Không phải trước đó cô nói tôi mới là người khác biệt sao? Thế nào bây giờ lại thành anh ta khác biệt? Rốt cuộc ai mới là người đặc biệt đây?

"Ánh mắt Trần Hân tràn đầy căm hận, gần như bốc lửa."Anh câm miệng!!!

"Nhưng Tống Càn còn lớn tiếng hơn:"Người cần câm miệng là cô!

"Mang đồ của cô rồi cút khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Nói xong, thằng bé bước nhanh ra cửa, gom hết đồ của Trần Hân vứt ra ngoài. Kéo tay cô ta, đẩy mạnh ra khỏi cửa.

Cút đi!

Trần Hân lau nước mắt, nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.

Cuối cùng cô ta chỉ tay vào tôi, giọng cay nghiệt: Xem như bà giỏi!

Tôi chỉ mỉm cười đáp lại.

Cánh cửa lớn đóng sập lại. Tống Càn ngay lập tức suy sụp, quay người che mặt, ngồi thụp xuống đất, bờ vai run lên từng hồi.

Hạ Liên Thành thở dài, bước tới vỗ nhẹ vào lưng anh, an ủi:

"Người anh em à, ai cũng trải qua một lần như vậy. Lúc ấy tôi còn khó chịu đến nỗi uống rượu phải nhập viện nhưng rồi cũng sẽ qua thôi."

Tống Càn không đáp lại.

Tôi bước đến, đứng trước mặt thằng bé, nhẹ giọng hỏi:

"Con yêu, con hận mẹ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!