Chương 10: (Vô Đề)

5

Thật là khôi hài!

Cả nhóm bạn gái vừa nãy chế nhạo Tống Càn giờ đây đã im bặt, ánh mắt dán chặt vào chiếc chìa khóa xe.

Người vừa cười nhạo to nhất, giờ đây mặt biến sắc liên tục, biểu cảm như gặp ma.

Sắc mặt Tống Càn đen đến mức gần như có thể nhỏ nước, nó giận dữ ném chiếc chìa khóa xe lên bàn, tự giễu cười lạnh:

"Trước đây mẹ tôi từng nói cô đến với tôi chỉ vì tiền, tôi còn không tin."

"Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Hóa ra thái độ của cô với tôi chỉ phụ thuộc vào việc tôi có thể chi bao nhiêu tiền cho cô thôi, đúng không?"

Trần Hân sững sờ, ánh mắt vẫn lưu luyến dừng ở chiếc chìa khóa xe, sau đó hoảng hốt vươn tay nắm lấy tay Tống Càn:

"Không phải đâu! Anh nghe em giải thích! Dì chỉ hiểu lầm em nên mới nói như vậy thôi..."

Cô câm miệng!

Lần đầu tiên, Tống Càn không kiềm chế được mà quát thẳng, thậm chí buột miệng nói tục!

"Cô nói rằng không có phương tiện đi làm, bảo tôi mua xe cho cô. Mẹ tôi cố ý đưa thêm mười vạn, dặn tôi đừng chần chừ mà lập tức ra mua một chiếc Porsche cho cô! Còn cô thì sao?

Cô không chỉ để cái gọi là bạn bè của mình châm chọc, mỉa mai tôi, mà còn dám nói trước mặt tôi rằng mẹ tôi có thành kiến với cô!!

"Tôi thấy người có thành kiến không phải mẹ tôi, mà chính là cô!"

Thằng bé nhìn Trần Hân với ánh mắt đầy thất vọng, trong ánh mắt hoảng loạn của cô ta, thằng bé cầm lấy chiếc chìa khóa xe trên bàn.

"Chiếc xe này, tôi thà ném đi, mẹ nó cũng không bao giờ để cô chạm vào."

Nói xong, thằng bé xoay người, dứt khoát bước ra khỏi cửa.....

Tôi đứng sững tại chỗ, ngây người trước cảnh tượng vừa xảy ra.

Những người trong phòng VIP cũng c.h.ế. t lặng.

Ánh mắt Trần Hân đầy căm hận liếc nhìn nhóm bạn thân của mình.

"Các người bị điên à? Mắng anh ấy liên tục để làm gì?"

Nhóm bạn thân sắc mặt cũng khó coi:

"Cậu cũng đâu ngăn lại, chưa kể thái độ lúc nãy của cậu cũng chẳng ra gì. Giờ lại đổ lỗi lên đầu chúng tôi?"

Trần Hân cắn chặt môi dưới, giật lấy túi xách rồi lao ra ngoài.

A Càn, chờ em đã...

Màn kịch cuối cùng cũng hạ màn. Tôi tắt camera giám sát quay về nhà.....

Vừa bước vào, tôi đã thấy Tống Càn ngồi trên ghế sô pha, đầu gục xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, im lặng không nói một lời.

Tôi bước đến, làm như không biết chuyện gì, vuốt nhẹ đầu con trai hỏi: Sao thế con?

Tống Càn im lặng một lúc, rồi dúi đầu vào lòng tôi.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nó, tôi chỉ biết lặng lẽ thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!