Chương 7: Tường vi bí ẩn – 7

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất

Tường vi bí ẩn

07.

"Thử xem anh có hay không hối hận vì tám năm trước đã cứu tôi. Nói đúng hơn, lần này anh có thể thản nhiên đứng trên bờ nhìn tôi chìm xuống. Không ai có thể trách anh, cũng chẳng người nào biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, anh liền có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi." Haley mỉm cười, hai tay chống lên thành bể bơi. Y cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Ian, tựa như quan tòa sắp thi hành án, "Tôi đã cho anh cơ hội, Ian à.

Nếu đã như vậy, liền coi như không còn rối rắm với quá khứ, thoải mái buông tha cho những suy nghĩ miên man kia, dồn tâm trí giải quyết những vấn đề trước mắt."

Y cúi người, hướng Ian vươn tay.

Ian lại đẩy tay đối phương ra, tự mình chống tay, rời khỏi mặt nước.

Haley huýt sáo, "Òa, không ngờ chú Ian của tôi thể lực vẫn vô cùng tốt. Không biết trên giường sẽ như thế nào nhỉ?"

Ian không thèm bận tâm đến một màn trêu ghẹo của Haley, nhặt lại tây trang cùng áo khoác của mình, đi về phía cửa.

Gió thổi vào người, lạnh lẽo.

Sự xuất hiện của hai thanh tra liên bang, đối với cư dân trong tiểu trấn này, là chuyện vô cùng mới mẻ. Chưa nói tới, hai vị thanh tra này toàn thân còn ướt sủng.

"Đừng đi gần tôi." Ian lạnh lùng nói.

"Chúng ta là đồng sự đó." Haley thích chí cười, hết sức phong tình chớp mắt một cái, khiến một cậu học sinh tiểu học vô tình đạp xe ngang qua tông thẳng vào thùng thư gần đó.

"Cậu cũng như vậy trêu chọc những người đồng sự trước kia sao? Maddi Ronald còn cho rằng tôi có thể chịu đựng được cậu, ông ta nhất định sai lầm rồi."

"Tôi nào có trêu chọc anh."

Thanh âm Haley trầm xuống, rõ ràng có vài phần nghiêm túc.

Thế nhưng, Ian đã sớm nhận ra, tên kia đến cùng chưa từng có ý tứ nghiêm túc.

"Anh không muốn biết tôi nhìn ra được gì sao?"

Haley cao giọng khiến Ian ngừng bước, quay đầu, "Tốt, cậu phát hiện được gì?"

"Nếu tôi nói, tôi thật sự có thể nhìn thấy được cảm giác của các nạn nhân trước khi chết, anh có tin không?"

Ian khẽ hừ một cái, mỉm cười, "Cậu cảm thấy tôi sẽ tin không?"

Hắn nhanh chóng xoay người rời đi.

"Đúng thế, anh là kẻ Chúa trời phái xuống để nghi ngờ tôi."

Ian đi được khoảng mười bước, lại cảm giác Haley dường như không theo kịp cước bộ của mình. Hắn xoay người, phát hiện Haley vẫn như cũ, lặng im đứng nơi góc đường.

Hắn chợt nhớ đến màn đêm khi ấy, chính mình đã nói với người kia: "Nếu không nói sự thật, vậy cậu cứ ở lại chỗ này đi."

Sau đó, hắn rời đi khỏi hố sâu tăm tối ấy, rồi phát hiện người thiếu niên vẫn luôn nắm góc áo mình không hề leo lên theo.

Hắn cảm giác bản thân rất ngu ngốc khi có cảm giác đồng tình thừa thãi ấy, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại. Trong đêm tối, thiếu niên ấy ôm đầu gối, như thể đang chờ ai đó cứu lên.

Ian hít sâu một hơi, người kia tựa hồ vĩnh viễn tự tin rằng hắn sẽ quay đầu lại.

Ian nhanh chóng bước trở lại trước mặt Haley, thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!