Chương 61: Thịnh yến – 13

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ tư:

Thịnh yến

13.

Ian thoáng thở ra một hơi. Cửa mở, bên ngoài là Xavier hai tay đút trong túi quần, biểu tình lãnh đạm. Mái tóc dài thu hút ánh nhìn người khác được vén gọn sau tai, trên người là áo jeans đinh tán, phía dưới bận quần tây, cùng giầy cổ cao qua mắt cá chân, ống quần rộng bị nhét vào bên trong giày. Khác với hình tượng trung tính của Xavier lúc còn ở nhà mà Ian thường thấy, giờ phút này cậu trai trước mặt trông rất bảnh bao cùng mạnh mẽ, thậm chí còn phảng phất cảm giác áp bách người đối diện.

"Cậu sao biết tôi ở đây?" Tay Ian vẫn không rời súng.

Hai chân hắn có chút run rẩy, cho dù đang cầm súng, nhưng cổ tay lại cứng ngắc. Ian chỉ hy vọng Xavier không nhìn ra điều gì khác thường trên người mình.

Vừa nghĩ đến đó, Ian thật chỉ muốn bắn chết Haley. Đêm qua, tên kia hết lần này đến lần khác ép buộc hắn, lại nhằm lúc chính mình không thể cự tuyệt đối phương. Bởi vậy, người nào đó liền hoàn toàn mất không chế, từ đầu đến cuối đem tay hắn bẻ ngược ra sau. Ian thật hoài nghi không biết khớp tay của mình có khi nào đã bị thương không, hiện tại hắn cầm súng thôi cũng đã run lẩy bẩy rồi.

Xavier đóng trước cửa, đi vào trong, tự nhiên ngồi xuống sô pha, rồi cười lạnh, "Chuyện anh bị người ta từ trong phòng Sherman khiêng ra đã không còn là bí mật. Nghe nói cái tên khiêng anh đi đã bị mang đến cho Sherman rồi hử? Chỉ mong mạng hắn có thể kéo đến lúc du thuyền này cập bến."

"Đồng nghiệp của tôi nhất định sẽ sống sót, điểm ấy không cần cậu lo lắng." Iam cầm súng, ngồi xuống bên cạnh Xavier. Thời điểm cơ thể chạm vào đệm, Ian liền cảm giác phần mông mình như muốn nứt ra.

Sau này… Thật không thể để tên Haley kia phóng túng thế nữa.

"Ngay cả chốt an toàn cũng mở rồi sao? Xem ra anh cũng biết Gubole rất có thể sẽ giết mình. Sherman chết rồi, lão già kia sẽ cảm nhận được nguy hiểm tầng tầng, đương nhiên không thể bỏ qua cho bất cứ kẻ đáng nghi nào. Hiện tại, anh tính làm thế nào?"

Ian im lặng tự hỏi. Tin tức Sherman chết, Xavier như thế nào đã biết? Hắn còn tưởng Gubole vì không để đám khách khứa trên du thuyền rơi vào hoảng loạn, cho nên nhất định sẽ chỉ bí mật điều tra, lặng lẽ trừ khử những kẻ thuộc diện tình nghi. Nhưng Xavier như thế nào biết Sherman đã chết… Cậu ta rốt cuộc như thế nào biết được tin này?

"Tôi cũng không có tính toán gì."

"Tôi đã sớm khuyên anh đừng tiếp tục điều tra Gubole, hoặc tiếp cận Sherman, hay đặt chân lên du thuyền Hừng đông này. Nhưng lời khuyên của tôi anh một chút cũng không để trong lòng…" Xavier hất cằm, hung hăng nhìn chằm chằm cổ Ian.

"Sao thế?"

Xavier vươn tay ra, bắt lấy cổ áo Ian. Đáy mặt cậu ta giống như ánh lên sự phẫn nộ, tựa núi lửa phun trào.

"Đây là do ai làm?"

Thanh âm đối phương vô cùng lạnh lẽo, phảng phất có cả tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Ian theo bản năng lùi ra sau, tầm mắt hạ xuống, phát hiện nơi cần cổ của chính mình có một vết cắn mờ…là do Haley để lại.

Nhưng giờ phút này, Ian không cách nào nghĩ đến chuyện mắng chửi Haley, bởi vì thái độ của Xavier khiến hắn cảm giác xa lạ.

Ấn tượng của hắn về cậu trai kia, tuy rằng đối phương còn đôi chỗ tùy hứng và thiếu kiên nhẫn, coi chính mình là trung tâm của mọi thứ, nhưng không hề mang đến cảm giác người xấu, thời điểm gặp phải chuyện ngoài tầm kiểm soát cũng sẽ tỏ vẻ thất thố, hoảng loạn. Nhưng cậu ta của hiện tại, là như thế nào?

"Tôi hỏi anh, đây là do ai để lại? Sherman sao?" Thanh âm Xavier đè xuống thật thấp, từng câu từng chữ như khắc sâu vào trong não bộ Ian.

Hắn chợt dự cảm thấy nguy hiểm. Loại dự cảm này như một phần của bản năng, thậm chí Haley cũng chưa từng khiến hắn bị dồn vào thế hít thở không thông như thế này.

"Tôi cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng cái này không phải việc của cậu."

"Không liên quan? Sao lại không phải việc của tôi?" Xavier nhếch khóe môi, chậm rãi cúi người về phía Ian. Ánh mắt nhìn chằm chằm càng lúc lại càng có cảm giác nguy hiểm hơn bao giờ hết.

"Xavier?" Ian nhíu mày.

Xavier nhấc chân trái, sải bước đến bên cạnh bàn trà ở giữa hai người, chậm rãi ngồi xổm xuống. Cậu ta hướng về phía Ian thêm nửa bước, lộ ra đường cong sống lưng vô cùng đẹp mắt.

Nhưng lúc này, hắn không hề có lấy bất kỳ cảm giác hấp dẫn nào, phần nhiều chỉ là trạng thái đánh hơi được nguy hiểm, sẵn sàng đón địch.

"Thích bó baby tôi tặng chứ?" Thanh âm đối phương giống như phóng đại, bắt lấy thần kinh Ian, siết chặt. Ian có một lại ảo giác, trái tim hắn như đang chực nhảy khỏi ***g ngực vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!