[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ nhất
Tường vi bí ẩn
05.
"Haley… Cậu mẹ nó cách tôi xa một chút"
Ian đánh ra một cái thật mạnh, lưng bật thẳng lên, lách người, đem Haley đẩy ra cửa.
Haley mỉm cười đứng dậy, sờ sờ cằm, "Ừm Đây mới là chú ian tôi biết a Rất lợi hại Mặc dù rơi vào hoàn cảnh bất lợi nhất, cũng có thể chuyển bại thành thắng Chiêu vừa nãy tôi phải học hỏi mới được"
"Sau này, cậu lại muốn bắt chước hung thủ gì đó, có thể đi tìm bất cứ kẻ nào khác cùng chơi với mình, chỉ cần đừng là tôi." Ian nhả ra từng chữ một, thanh âm tuy không lớn nhưng vô cùng có sức uy hiếp.
"Tôi nói a, góc độ tôi xem xét đều là của người bị hại. Này mới là phương thức tra án "độc đáo" trong lời anh nói."
"Mấy cái đó đều không phải chuyện của tôi."
Ian trở vào phòng, đem cửa đóng lại.
Cách một cánh cửa, hắn vẫn không quên nhắc nhở đối phương, "Tôi thói quen khi ngủ vẫn cầm súng trong tay, nếu cậu còn tùy tiện tiến vào, đừng trách tôi bắn nát đầu cậu"
"Đừng vậy mà, Ian…" Thanh âm Haley có chút ủy khuất.
Ian đắp chăn, nhắm mắt lại, hắn quyết định phải ngủ một giấc thật ngon. Cuộc sống của hắn không nên lãng phí dù chỉ một giây trên người Haley Russell.
Ngày hôm sau, Ian được thưởng thức một bữa sáng phong phú nhất từ trước tới giờ, sau đó gặp lại Haley một thân tây trang đen cùng kính râm.
"Sao lại nhìn tôi? Vì bộ tây trang đặc biệt được đặt may riêng này sao?" Haley cười hỏi.
Ian trải qua cuộc sống trường kỳ chiến đâu trên chiến trường, vốn có thói quen quan sát đối thủ để đánh giá năng lực cùng thực lực tác chiến của người kia.
Tựa như Haley lúc này, cho dù mặc trên người bộ tây trang được đặt may riêng có thể che lấp khuyết điểm, nhưng trên người y vẫn tản mác ra một loại khí chất nhanh nhẹn cùng già dặn. Vải quần bao bọc đôi chân dài, ẩn đi sức bật kinh người. Ian không chút nghi ngờ, nếu tên này đá ra một cước, người thường chỉ sợ văng ra thật xa.
"Cậu được huấn luyện đặc biệt sao?"
"Đúng thế, bị anh nhận ra rồi a." Haley đi đến trước bàn ăn ở vị trí đối diện Ian, thong thả dùng bữa sáng của mình, "Từ khi trở về gia tộc Russell, ông già sợ tôi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mời về một đám người dạy tôi đủ loại kỹ xảo phòng thân. Ví dụ như bắn súng, chiến đấu, sinh tồn ngoài dã ngoại, vân vân… Anh muốn thử một lần không?"
Ian lắc đầu, cười, "Không cần, thanh tra Russell à, đêm qua tôi đã được thử rồi nha."
Đối với hành động dùng khuỷu tay giữ hắn lại của Haley vào tối hôm qua, ký ức của Ian về nó vẫn còn mới nguyên.
"Được rồi, tiếc thay. Hôm nay chúng ta sắp phải lái xe một đoạn đường dài, xe của anh cứ để lại nơi này đi."
"Trong Cục không giao xe sao?"
"Xe tôi vẫn tốt hơn. Chống đạn ba trăm sáu mươi độ, chạy như bình thường trong loại thời tiết khắc nghiệt nhất."
Xe của Haley là một chiếc SUV. Ian chẳng thể không thừa nhận cảm giác ngồi trong chiếc xe này vô cùng tốt, tính năng của bộ ly hợp hoàn hảo, đây là chiếc xe xịn nhất hắn được lái từ lúc chào đời đến giờ.
Haley ngồi ở vị trí phó lái, cúi thấp đầu, giở báo ra đọc. Y chủ yếu chú ý đến những trang tin về tài chính cùng tình hình chính trị mới nhất.
Xe chạy được hai tiếng, bọn họ ghé vào một trạm xăng dầu. Ian xuống xe mua cà phê, sau đó hướng Haley còn đang đập báo: "Này, đoạn tiếp theo cậu lái đi Tôi có chút mệt rồi."
Tuy rằng khả năng chịu đựng của Ian so với người khác luôn tốt hơn, thế nhưng hắn không cách nào thích nghi với diễn xuất của quý công tử Haley kia.
"Được." Haley gấp báo lại, nhìn về phía Ian, "Anh không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!