[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ ba:
Thế giới anh và em
11.
Thanh âm của Haley ngày càng xa xôi. Ian lại hao hết khí lực để giữ cho chính mình tỉnh táo, thế nhưng vẫn không ngăn được cơ thể dần dần lả đi.
Ngay tại một khắc cuối cùng ấy, Haley bỗng nhiên nghiêng người về trước, một tay ôm lấy Ian.
Đầu Ian tựa lên vai y, trán hắn gục vào hõm cổ của đối phương.
Ấm áp, còn có thanh âm sục sôi của dòng máu lưu chuyển.
"Không việc gì cả, Ian à, ngủ đi." Thanh âm khiến người ta yên tâm vang lên, dỡ xuống hết thảy gánh nặng, cùng sức ép.
Ian cảm giác chính mình thoải mái hẳn. Hắn biết rõ năng lục của Haley, biết y sẽ vạch trần được chân tướng, vì thế, cuối cùng chấp nhận nhắm hai mắt lại.
"Thật đáng ngạc nhiên a. Anh đã uống hơn nửa tách cà phê, lại không cảm thấy buồn ngủ sao?" Hunter cúi đầu nhìn Haley.
Haley ôm lấy Ian, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về phần gáy đối phương, "Đại khái lúc nhỏ tôi thường xuyên ngủ không ngon, nên phải dùng khá nhiều thuốc ngủ, vì thế liều lượng cậu hạ vẫn chưa đủ để khiến tôi rã rời."
"Vậy chúng ta có thể thoải mái tiếp tục câu chuyện phiếm rồi nhỉ." Hunter cầm trong tay một khẩu súng, chính là thứ cậu ta vừa nãy rút được từ bên hông Ian.
Mà Christopher lúc này cũng từ trên sô pha rút ra một khẩu súng khác, chĩa họng súng về phía Haley. Xem ra hai người đã có chuẩn bị từ sớm.
Haley không hề sợ hãi, giống như chính mình chỉ đang ngồi trong nhà nghe ca kịch, thưởng thức rượu vang, hưởng thụ nhân sinh xa xỉ của mình.
Thanh âm của y không nhanh không chậm, nhưng vô cùng trấn định đến mức khiến Hunter và Christoher phải cảnh giác.
"Được rồi, chúng ta cùng kết thúc cuộc trò chuyện này đi. Cậu cùng với Christopher, còn có giáo sư Mende đã lên kế hoạch cho ba vụ án kia, nhưng lại chẳng chứng minh được điều mà mình muốn. Tất cả nạn nhân, lại không có người nào giống như mẹ câu, vì để người còn lại sống mà tự sát. Cậu đã cảm giác vô cùng thất vọng, chán nản, tự hỏi cứ tiếp tục như vậy rốt cuộc có thể hay không chứng minh điều mình muốn biết? Sau đó, cậu bỗng ý thức được, cái mình cần thật sự chính là một sự giải thoát.
Cho nên, cậu thiết kế ra cái bẫy cuối cùng mà đối tượng chính là cha và em gái mình. Trong lòng cậu vốn biết rất rõ, nếu mười lăm năm trước mẹ cậu thật sự tự sát, như vậy hiện tại cha cậu nhất định sẽ lựa chọn giống như bà ấy, để bảo vệ con gái của mình. Chỉ cần ông ta nổ súng, chấm dứt mạng sống của mình, cuộc đời này người sẽ tiếp tục sống trong áy náy chính là em gái cậu. Cô bé trở thành đối tượng mà cha cậu đã hy sinh mạng bản thân để cứu sống, cả đời này cô bé sẽ đeo trên lưng cảm giác tội lỗi mà sống. Cậu chính là đem thống khổ trút lại trên đầu cô bé. Cậu cho rằng làm như vậy thì bản thân sẽ thấy thoải mái sao? Cậu cho rằng cô bé ấy sẽ sống cùng trong sự thống khổ và áp lực suốt mười lăm năm kế tiếp giống như hoàn cảnh mình từng trải qua sao? Hay là cậu vẫn ngây thơ cho rằng thời điểm nhìn thấy cô bé thống khổ hơn mình, áp lức của cậu chôn giấu trong đáy lòng sẽ chấm dứt hết thảy à?"
"Thế nhưng đáng để thử một lần, không phải sao?" Hunter nhún vai.
"Trừ lý do kia ra, cậu còn muốn thử thêm thứ khác, thử xem cha cậu có phải thật sự không cứu em gái cậu mà tự sát. Ông ấy chết, đối với cậu mới là sự giải thoát chân chính. Nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn luôn là đám mây đem không chịu tán đi trong đầu, khiến cậu không cảm nhận được ánh sáng. Cậu muốn ông ấy chết, đã muốn để con người đó chết từ rất lâu rồi."
Haley cười khẽ một tiếng. "Vì sao không thẳng thắn một chút, lựa lúc ông ấy ngủ, dùng gối đầu đè không cho đối phương thở, hoặc chỉ cần một súng, hết thảy đều kết thúc. Cậu đem mọi chuyện biến thành phức tạp như vậy, cuối cùng là vì quá yếu đuối không dám giết người, hay kỳ thật bản thân chưa hạ đủ quyết tâm nha?"
Nét cười trên môi Hunter hoàn toàn biến mất, tay kéo mở chốt súng lục.
Christopher bên cạnh hô lên, "Này, người anh em Đừng nóng nảy thế Kế hoạch hay ho của chúng ta ném đi đâu rồi?"
Hunter hất đầu, "Đúng, còn vai trò của tên Christopher kia đâu rồi. Thanh tra Russell, anh không ngại nói thử xem, cậu ta vì cái gì lại gia nhập vào kế hoạch này a?"
"À…Christopher… Christopher mới là "người thừa kế" chân chính của giáo sư Megan đi. Nếu tôi đoán không lầm, năm đó, thời điểm giáo sư Megan và giáo sư Mende cùng nhau leo núi, bọn họ hẳn cũng mang theo cậu, đúng không nào. Dựa theo độ dài của bóng đổ trên bức ảnh chụp kia, người cầm máy ảnh nhất định là một đứa trẻ. Mà đứa trẻ kia hẳn chính là cậu, Christopher nhỉ. Cậu chính là đứa con riêng của giáo sư Megan, tôi đoán không sai đi?
Gương mặt, màu tóc của cậu đều được di truyền không chút sai lệch từ giáo sư Megan. Bao gồm cả những việc hiện tại cậu đang làm nữa. Bề ngoài, cậu giống như đang giúp giáo sư Mende hoàn thành công trình thu thập "số liệu thực nghiệm" cho cha mình. Nhưng càng về sau, cậu lại hưởng thụ được cảm giác của công việc này. Cậu nhất định bị hấp dẫn bởi cảnh tượng các nạn nhân bị nhốt trong thùng hàng xe tải, kinh hãi, bất lực, cầu xin, cái cảm giác được khống chế toàn bộ cục diện hẳn rất tuyệt đi. Vì thế, cậu càng về sau càng không thể dừng tay."
"Hừ hừ hừ hừ, nghe qua thì anh thật sự lý giải được bọn tôi đấy, chỉ là chậm mất một nhịp rồi. Chúng tôi đã thử qua trường hợp anh em, vợ chồng, thậm chí là cha con, bọn họ đều ít nhiều hoặc có huyết thống hay tình cảm ràng buộc với nhau. Thế như đồng nghiệp hợp tác thì sao nhỉ? Chúng ta còn chưa thử qua a. Đỡ đồng sự của anh dậy đi, đến lúc thử nghiệm một chút rồi"
Christopher chỉ chỉ Haley. Hunter lập tức tiến lên, giành lấy cây súng bên hông y. Haley giơ hai tay qua đầu, lạnh lùng nói: "Này, cẩn thận đừng nổ súng nha Cây súng của ta là loại hàng độc nhất vô nhị, cực kỳ hiếm đấy"
Đúng lúc đấy, Hunter cho điện giật lưng Haley. Đau đớn bất ngờ truyền tới, y ngã xuống.
Không biết đã qua bao lâu, Ian chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!