[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ ba:
Thế giới anh và em
05.
"Nếu anh không nói, vậy thì quên đi."
Đèn xanh trong nháy mắt lại sáng lên. Haley đạp chân ga, chỉ là bộ dáng càng thành ra khắc chế hơn cả bình thường.
Suốt dọc đường đi, Haley một lần nửa thể hiện bản lĩnh giữ im lặng của mình.
Từng có thời điểm, Ian cho rằng Haley đã hoàn toàn trưởng thành, so với tám năm trước, càng hiểu được cách che giấu bản thân và khống chế ý nghĩ của người khác như thế nào. Nhưng giờ phút này, y lại chẳng khác nào một đứa nhóc không được ăn kẹo của mình.
"Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì. Cảm giác tôi giống thằng nhóc không được ăn kẹo đi."
Ian không nói gì, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên đối phương đoán trúng suy nghĩ trong lòng anh.
"Anh cũng biết cái tôi muốn không phải là kẹo."
Biểu tình Haley có chút âm trầm.
Bọn họ tiến vào trong đường hầm, ánh sáng trắng lạnh lẽo hắt xuống gương mặt Haley, tựa như thanh kiếm thời điểm được tuốt ra khỏi vỏ.
Xe chạy tới trước nhà Gordon, Haley tao nhã đẩy cửa xe, thản nhiên nói: "Xuống xe đi."
Ian bất giác cảm thấy xa lạ, như thế nào Haley và chính mình đổi vai diễn cho nhau rồi?
"Haley, thằng bé chỉ đơn giản là con tôi thôi. Mỗi người đều có cuộc sống riêng tư của mình."
Haley tay cắm trong túi quần, đưa lưng về phía Ian, "Nhưng anh lại là toàn bộ cuộc sống của tôi."
Lời này cũng không phải lần đầu Ian nghe được từ miệng Haley.
Nếu như là trước đây, hắn sẽ đơn giản cười trừ. Nhưng vào thời khắc này, bản thân lại bắt đầu thật sự tin tưởng vào ý nghĩa của nó.
"Lấy giả thuyết… Tôi chỉ là giả thuyết thôi, nếu cậu thật sự cảm thấy tôi là toàn bộ cuộc sống của mình. Như vậy, Evan cũng là một phần trong cuộc sống của cậu."
Haley xoay người lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Ian, như thể muốn nhìn thấu đáy lòng hắn.
"Cho nên thế nào? Tôi cần phải thừa nhận sự tồn tại của nó sao?"
"Không, cậu thất vọng về Evan. Nó xa cách với mọi ngươi, không biết giao tiếp, hoàn toàn khác xa cậu."
"Vì cái gì phải giống tôi chứ?"
"Bởi vì cậu cảm thấy cần đem cốt nhục của tôi dạy dỗ trở thành hình tượng của bản thân, hoặc là một đứa trẻ đặc biệt là kết hợp giữa tôi và cậu, phù hợp với tiêu chuẩn "người thừa kế" của cậu. Nhưng hiển nhiên, Evan không đủ sức để có thể bồi dưỡng thành những đặc tính này."
Haley cúi đầu, nhún nhún vai. Y đang cười, tuy rằng không phát ra tiếng động, nhưng toát ra được ý vị kiêu ngạo.
"Ian, anh tiến bộ rồi đấy. Càng ngày càng có tiếp cận được với tư duy của tôi. Tôi nên thấy cao hứng hay mất mát đây?"
"Tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Tôi không thể quản việc Evan lớn lên thành bộ dạng như thế nào."
Ngón trỏ Haley lướt qua chóp mũi Ian, "Không việc gì, có lẽ tôi làm được đấy. Bất quá, tuy rằng anh đoán trúng suy nghĩ trong đầu tôi rồi, nhưng vẫn chỉ được 30% như trước thôi. Tôi vẫn đang tức giận đấy, Ian à. Không chỉ có khoản tính cách của Evan quá tách biệt với thế giới bên ngoài đâu. Chờ lúc anh thật sự nhân ra nguyên nhân sâu xa trong đó, tôi mới hoàn toàn tha thứ cho anh."
Ian nhất thời cảm giác bọn họ nói một vòng rồi trở lại điểm xuất phát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!