Chương 3: Tường vi bí ẩn – 3

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất

Tường vi bí ẩn

03.

Thị trấn W là một tiểu trấn có lịch sử hơn sáu trăm năm. Tuy rằng niên đại lâu đời như vậy, nhưng không đồng nghĩa nơi này tách mình khỏi xã hội văn minh, đây cũng là một điểm sáng hiện đại của tiểu trấn. Tuy vậy, cả tá truyền thuyết về các loại Bloody Mary linh tinh gì đó ngược lại cũng không thiếu đi. Dù vậy, tổng thể mà nói, đây vẫn là một nơi yên bình.

Vài thập niên trước, tiểu trấn cũng từng liên tục có những cô cậu trẻ tuổi mất tích, cảnh sát nhiều lần bỏ công sức tìm người, nhưng đều không có kết quả. Cho nên, tiểu trấn này lại càng thêm phần thần bí.

Mãi đến một tháng trước, thị trấn W bất ngờ liên tục có ba thanh niên khoảng mười chín tuổi bị sát hại. Nguyên nhân dẫn đến tử vong đều không giống nhau, cảnh sát địa phương chẳng cách nào tìm được đầu mối, đành phải nhờ đến Cục điều tra liên bang.

Nạn nhân đầu tiên tên Lena, nữ, mười tám tuổi, là sinh viên của đại học George Washington, cũng là thành viên của đội tuyển bơi lội trong trường. Nghỉ hè trở về nhà chơi, cô xin vào làm cứu hộ trong trung tâm bơi lội của thị trấn W.

Một buổi sáng nọ, cô bị phát hiện chết đuối trong bể bơi ở thị trấn W. Trên người không có bất cứ miệng vết thương rõ ràng nào, đường hô hấp được phát hiện trong tình trạng đọng nước, buồng phổi bị phù, hoàn toàn khớp với trạng thái chết đuối thông thường. Nhưng vốn là nòng cốt của đội tuyển bơi lội trong trường đại học, không ai tin được một người như vậy lại có thể chết đuối.

Trong cơ thể nạn nhân không có bất cứ phản ứng nào với thuốc mê, cho nên có thể loại trừ khả năng bị ném xuống hồ sau khi hôn mê. Điểm đáng chú ý duy nhất là, người bình thường trong quá trình ngộp nước sẽ liên tục giãy giụa, đến cuối cùng thân thể sẽ giữ lại nguyên vện trạng thái cương cứng này. Tuy nhiên hai tay Lena bị bẻ quặp về phía sau, phương thức giãy giụa cũng vô cùng kỳ quái, đến cả khám nghiệm tử thi cũng không cho ra được đáp án chính xác. Cảnh sát có xu hướng cho rằng đây là hiện tượng các cơ bị co rút.

Nạn nhân thứ hai là Allen, nam, mười chín tuổi, vị phát hiện trong phòng tắm của trung tâm bơi lội, cơ thể bị đâm tổng cộng mười hai nhát dao, mất máu mà chết. Xác nạn nhân bị để lại trong buồng tắm đầy hơi nước đến tận ngày thứ hai mới được phát hiện. Tuy rằng có thể xác định mười hai vết đâm trên người được gây ra bởi cùng một hung khí, nhưng cảnh sát hoàn toàn không lấy được bất cứ dấu vân tay hữu dụng nào.

Bởi vì sức nóng của buồng tắm ảnh hưởng đến nhiệt độ của gan, giới hạn khoảng thời gian tử vong khá lớn, từ sáu giờ chiều ngày hôm trước đến tận mười hai giờ khuya.

Thời gian tử vong cả Lena cùng Allen cách nhau không quá một tuần. Trung tâm bơi lội vì cái chết của Lena đành phải lắp đặt camera theo dõi, nhưng ngay trước ngày đầu tiên đưa vào sử dụng, Allen liền bị giết. Thật sự trùng hợp đến kỳ dị.

Nạn nhân thứ ba là Anne, nữ, mười tám tuổi.

Ian thở dài, bóp chặt huyệt thái dương: "Cũng may không phải lại ở trung tâm bơi lội…"

Xác của Anne được phát hiện trong một căn nhà gỗ ở rìa khu rừng bên cạnh thị trấn. Cô bị treo ngược lên, yết hầu bị cắt, mất máu mà chết. Thời điểm thi thể được phát hiện, máu đã sớm thấm hết xuống sàn gỗ. Mà rùng rợn hơn là máy hát bên trong nhà gỗ đang chơi một đĩa nhạc kinh dị. Đĩa nhạc không biết đã xoay tròn bao lâu, tựa như thanh âm bị kéo khàn, phát ra tiếng rè rè khủng bố.

Từ trên tư liệu, người ta có thể phát hiện ra mối liên kết của ba người trẻ tuổi này. Họ cùng học tại một trường tiểu học, lên đến trung học vẫn cùng nhau. Nhưng thị trấn W chỉ có duy nhất một ngôi trường tiểu học và một trường trung học, hơn nữa phương thức gây án với ba nạn nhân cũng khác nhau, cho nên trước mất này được coi như các vụ án độc lập. Chẳng rõ, Maddi Ronald nghĩ như thế nào lại đem ba vụ này gộp lại, ném cho hắn coi như "quà chào hỏi" người mới a?

Ian khép lại tư liệu, ngả người dựa vào lưng ghế đằng sau, cố thả lỏng não bộ của mình.

Di động hắn bất ngờ vang lên, vừa cầm xem thử, lại phát hiện hóa ra là tin nhắn của Maddi Ronald: Đừng quên chào hỏi đồng sự của cậu nhé.

Ian hít vào một hơi. Có lẽ, hắn sớm nên buông lỏng, thiếu niên kia chưa chắc đáng sợ như trong trí tưởng tượng của mình. Hoặc, thời điểm hai người gặp lại, bóng đè luẩn quẩn trong lòng hắn bao năm qua cuối cùng rồi sẽ rời đi?

Haley Russell là người thừa kế duy nhất của gia tộc mình. Hắn hiển nhiên sống tại biệt thự chính của nhà Russell.

Nơi này nằm trên một khu đất yên tĩnh ở ngoại ô New York.

Có niên đại trên trăm năm, tòa biệt thự cổ này tạo cho người ta một khí chất nghiêm trang mà u uẩn. Tường đá màu rêu nghênh ngang trải dài, tựa như một ác ma lén lút trong bóng tối đang âm mưu bành trướng lực lượng. Mái nhà màu đồng được điêu khắc tỉ mỉ khúc xạ ánh trăng lạnh lẽo. Những song cửa sổ theo lối kiến trúc Gothic xinh đẹp mà tù túng.

Bề ngoài tuy cũ kỹ nhưng bên trong lại hiện đại vượt sức tưởng tượng của Ian.

Hắn bước xuống xe, ấn chuông cử. Trả lời điện thoại là một ông lão mặc tây trang màu đen, đeo nơ.

"Xin chào, đây là nhà Russell." Ngữ điệu nho nhã lễ độ, lại vô cùng xa cách.

"A… Xin chào, tôi là thanh tra của Cục điều tra liên bang, Ian Connor. Cũng là đồng nghiệp mới của Haley Russell."

Đối phương rõ ràng có chút ngẩn người, "Mời vào, ngài Connor Là tôi thất lễ"

Cửa chính được điêu khắc hình bụi gai mở ra, ánh trăng rọi xuống một lối đi nhỏ rải sỏi đá. Hai bên đường đi là những ngọn đèn đường mang phong cách của công nghiệp hiện đại. Ian lái xe qua cửa, lập tức nhìn thấy vị lão giả một thân tây trang đang chờ phía sau cánh cổng.

Người kia hẳn là quản gia của nhà Russell.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!