Chương 2: Tường vi bí ẩn – 2

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất

Tường vi bí ẩn

02.

"Haley Russell hiện đang là thanh tra của Cục điều tra liên bang phân bộ New York, chuyên phụ trách những vụ án giết người liên hoàn."

Ian lộ ra biểu tình nghẹn đến trân trối, "Anh đang đùa với tôi a Tên kia phụ trách những vụ án giết người liên hoàn sao?"

"Này cũng không có gì kỳ quái. Rất nhiều nạn nhân của các vụ án giết người liên hoàn, bởi vì bản thân lâm vào nguy hiểm mà sau này đối với hình thức phạm tội cùng tâm lý tội phạm trở nên mẫn cảm, cuối cùng thành ra một thở săn đuổi bắt tội phạm. Haley Russell tuyệt đối là một trong những kẻ nổi bật nhất."

Thần sắc Ian từ biếng nhác trở nên lạnh lùng sắc bén, hắn một phen túm lấy cổ áo Maddi Ronald. Ánh mắt tựa như họng súng lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương, giống như tùy thời có thể bóp cò.

"Anh nghe cho kỹ đây, Haley Russell nếu trở thành thợ săn, cũng vì tên kia hứng thú với chuyện săn lùng này nọ, không liên can gì đến chính nghĩa hay chức trách của một thanh tra FBI. Một ngày nào đó, thời điểm hắn phát hiện cảm giác kia đã biến thành nhàm chán, bản thân sẽ thoát ly khỏi trói buộc của đạo đức xã hội, rồi cho anh một kích trí mạng"

Ánh mắt Maddi Ronald nhàn nhạt nhìn Ian, thản nhiên đáp lời: "Rất nhiều người cảm giác cậu ta tựa như Thiên sứ, ví như truyền thông, hay thân nhân người bị hại, thậm chí có những sát nhân liên hoàn, bởi vì cảm thấy đối phương hiểu được bọn họ, coi người kia như tri âm tri kỷ. Khả năng phá án của cậu ta toàn bộ phân bộ New York không kẻ nào sánh kịp, tuy vậy suốt một năm người này gia nhập Cục điều tra, đã thay tổng cộng sáu đồng sự.

Bọn họ đều nói với tôi, hoặc cậu ta là kẻ điên, hoặc đối phương không muốn hợp tác với bất luận người nào. Nhưng không một ai nói, người kia là ác ma."

"Muốn vào được Cục điều tra liên bang cần phải thông qua một loạt kiểm tra tâm lý, không phải sao? Anh đừng nói với tôi, đánh giá tâm lý của cậu ta hoàn toàn không có vấn đề gì"

"Đúng thế. Kết quả đánh giá tâm lý của cậu ta ghi nhận người này là một kẻ lãnh tĩnh, biết kiềm chế, tư duy logic, có mấu chốt đạo đức cùng quan điểm thị phi rõ ràng. Chúng tôi không tìm thấy khuyết điểm của cậu ta."

"Đó bởi vì tên kia biết khiến chính mình thoạt nhìn giống người bình thường"

"Có lẽ bản thân cậu ta vốn bình thường Chúng tôi tuy rằng không tìm được khuyết điểm của người kia nhưng chưa đại biểu cậu ta hoàn mỹ. Kết quả đánh giá mặt khác cho thấy người này cũng có biểu hiện bất an cùng mơ hồ, có khi sẽ lo âu, nhưng đều trong phạm vi có thể kiểm soát."

"Này đó được gọi là khuyết điểm sao? Tôi có thể khẳng định với anh, đó là vì cậu ta không nghĩ để chính mình trở nên hoàn mỹ, không tỳ vết. Bởi hoàn mỹ cũng là một loại bệnh"

"Cho nên tôi mới tới gặp cậu, mong cậu giúp cho. Ian, nếu thật sự cần người trông chừng tên kia, trừ cậu, không ai có thể làm được."

Maddi Ronald nhìn chằm chằm Ian.

"Tôi có một dự cảm, Haley Russell vẫn đang đứng nơi lằn phân cách giữa Thiên đàng và Địa ngục. Người kia ở nói đó đợi cậu."

"Đợi tôi làm gì chứ?" Ian hừ cười một tiếng.

"Đợi cậu kéo cậu ta lên, hoặc đẩy xuống." Ánh mắt Maddi Ronald chợt lạnh đi.

Giống như hầm băng, đông lạnh cả ánh trăng.

"Tôi không muốn gặp lại người kia. Anh cho rằng tôi vì cái gì bỏ tám năm tha hương nơi đất khách, không trở về nhà"

"Nếu cậu hoài nghi tên kia, giáp mặt hỏi đối phương đi. Nếu cậu cảm giác cậu ta thật sự là ác ma, vậy tự đi mà chứng thực. Ian, cậu đến cái chết còn không sợ, lại tránh né đối diện với Haley Russell sao? Cậu cảm giác chính mình có thể vĩnh viễn trốn được đối phương a?"

Iam im lặng.

"Cậu là đàn ông, thay vì lùi bước, không bằng hãy đối diện đi. Cậu đã cứu tên kia, cho nên đối phương giờ là trách nhiệm của cậu." Maddi Ronald rút ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn của Ian, "Nếu cậu đã suy nghĩ rõ ràng, thứ hai ngày hai mươi tháng sau, mười giờ sáng, tôi ở phân bộ New York chờ cậu. Hơn nữa, sau khi rời khỏi chiến trường, cậu hẳn cũng cần một công việc để nuôi thân, đúng không nào?"

Maddi Ronald rời đi.

Ian cầm tấm danh thiếp kia lên, bất đắc dĩ cười.

Thật sự là màn chiêu mộ người vô cùng phách lối a.

"Cũng không cho tôi được vài ngày rảnh rỗi a"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!