Chương 18: Tường vi bí ẩn – 18

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất:

Tường vi bí ẩn

18.

Trở lại Cục cảnh sát, Ian lập tức bước vào trong phòng thẩm vấn của phu nhân Campolam. Gương mặt bà ta ngây ngẩn, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, đầu xoay đi, căn bản không muốn nhìn thấy Ian.

Ian còn chưa kịp ngồi xuống, đối phương đã mở miệng: "Nếu cậu trông mong tôi khai ra bất cứ thứ gì gây bất lợi cho chồng mình, cậu hẳn nên sớm bỏ cuộc đi. Trước khi luật sư đến đây, tôi một câu cũng không nói với cậu."

Ian vẫn dựa theo trình tự thẩm vấn, hướng phu nhân Campolam liệt kê các quyền lợi của bà ta.

"Bà không cần nói gì, chỉ phải nghe tôi nói là được, phu nhân a. Trước khi bị dẫn vào đây, những cảnh viên kia đã lấy hết các đồ vật tùy thân của bà rồi, đúng chứ?"

"Đúng vậy. Các vị khi nào trả lại cho tôi? Chiếc dây chuyền mặt thánh giá kia là món quà kỷ niệm mười năm kết hôn mà chồng tôi tặng"

"Này e rằng rất khó, bởi vì cây thánh giá của bà dương tính với phản ứng Bruno nha."

Phu nhân Campolam dừng lại một chút, sau đó lạnh nhạt đáp: "Kia là máu mũi của tôi."

"Một cái cớ khá hay đấy. Nhưng bà có thể giải thích vì sao mặt thánh giá này lại thiếu mất một viên kim cương không? Ngay sau hôm Allen bị giết, mặt dây này được đưa đến tiệm kim hoàn để gắn mới?"

"Đánh rơi chính là đánh rơi mà thôi, có thể trong lúc thay quần áo bị cọ xát nên rớt ra, đâu có gì lạ chứ?"

"Nhưng nếu viên kim cương bị rớt ra đúng lúc rơi trong buồng tắm nơi Allen bị giết, này thật sự là chuyện lạ nha." Ian mở di động của mình ra, cho đối phương xem một tấm ảnh chụp một viên kim cương được nhân viên giám định lấy ra từ trong máng nước.

"Lòng bàn tay Allen có một vết thương, là do cố sức nắm chặt vật gì đó nên bị trầy xước. Tôi và đồng sự của mình đều cho rằng nó gây ra bởi mặt dây chuyền thánh giá của bà. Tất cả kim cương được đưa ra thị trường đều có số hiệu riêng được mã hóa bằng laser, chỉ cần tra thử dãy số này, liền biết được chủ nhân viên kim cương đó là ai. Phu nhân của tôi a, nơi đó là khu vực nhà tắm của nam, bà vì sao lại đặt chân đến đó?"

"Chưa gặp được luật sự, một chữ tôi cũng không khai."

"Không sao cả, vậy để tôi nói tiếp nhé. Chúng ta từ từ chờ luật sư của bà tới." Ngữ điệu của Ian dứt khoát, kiên nhẫn cũng có thừa, "Bà rất hận Allen, đến nỗi muốn giết cậu ta. Hơn nữa, bà cũng vô cùng cẩn thận. Bà giấu trong túi xách của mình một chiếc áo mưa, chờ đến thời điểm không còn người nào khác thì lén đến trước khu vực nhà tắm nam, xé vỏ bọc nilon rồi lấy áo mưa trong túi ra mặc lên người, sau đó giết chết Allen.

Sau đó, bà cũng rất cẩn thận bỏ áo mưa vào trong túi nilon, cất vào trong túi xác, rời khỏi trường đại học. Mà hung khí giết Allen, chính là con dao mà chồng bà thường dùng lúc đi săn, đương nhiên phải trả về chỗ cũ. Thế nhưng áo mưa thì không thể giữ lại. Về sau, bà kiểm tra lại túi xách của mình, phát hiện nó vẫn luôn sạch sẽ, không hề bị dính máu của Allen. Cho nên, bà cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì, ít nhất không phải ném đi chiếc túi mười sáu vạn đô la, vừa mua được cách đây không lâu. Chính là, bà lại để sót một chỗ, vết máu không dây vào bên trong túi xách, nhưng lại dính vào khóa kéo của nó. Có lẽ, trong lúc thu dọn tàn cuộc, do quá vội vã, bà đã vô tình cầm vào khóa kéo mà quên mất phải tháo chiếc bao tay dính máu ra. Hơn nữa, thời điểm đem áo mưa bỏ vào trong túi nilon, bà không chú ý tới giọt máu nhỏ xuống, vừa vặn rơi đúng vào nút gài. Nhân viên giám định của chúng tôi đã rất may mắn, tìm được một ít vết máu khô ở mặt trái của túi xách. Những vết máu này, DNA hẳn là khớp với của Allen nhỉ?"

Phu nhân Campolam cắn chặt môi, tinh thần rất nhanh suy sụp. Ian biết bản thân hắn chỉ còn bước cuối cùng liền giành được phần thắng.

Hắn giơ lên một ngón tay, "Viên kim cương bị rớt trong nhà tắm nam, còn có số hiệu mã hóa bằng laser."

Không nhanh không chậm, tiếp theo đến ngón tay thứ hai, cùng với một bức ảnh chụp lại chiếc túi xách bị cắt ra được đẩy tới trước mặt phu nhân Campolam, "Đây là vết máu của Allen được tìm thấy bên trong túi xách của bà."

Đúng lúc này, di động Ian đổ chuông, hắn cầm điện thoại, chìa ra cho đối phương xem, sau đó giơ ra ngón tay thứ ba, "Đây là điện thoại của đồng nghiệp của tôi gọi tới. Bọn ho đang tiến hành kiểm tra các loại dao trong nhà Campolam. Lại nói, con dao mà chồng bà thường dùng kia, trong khe hở giữa chuôi và lưỡi dao phát hiện được vết máu. Máu này là của bà hay là Allen nhỉ? Hay là của cả hai người?

Lần trước chúng ta bắt tay, tôi vốn không chỉ chú ý đến cái đồng hồ đắt tiền kia, mà còn cả… Ngón tay trỏ bị thương của bà. Thời điểm đâm Allen dao thứ nhất, bà đã dùng rất nhiều sức, đúng chứ? Bị cậu ta chụp lấy tay, bà rất hoảng hốt, cho nên lúc rút dao ra, vô tình để lưỡi dao cắt trúng, bị thương ngón trỏ. Phu nhân Campolam, bà có thể tiếp tục đợi luật sư đến. Bởi vì thời điểm luật sư đến được đây, toàn bộ hoạt động giám chứng đã kết thúc, việc bà có nhận tội hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa."

Gương mặt phu nhân Campolam trắng bệch, hai tay đặt trên bàn bấu chặt nhau, tinh thần dường như lung lay sắp đổ.

Ngón tay Ian gõ gõ xuống mặt bàn. Mà đối phương tựa như hoảng hốt, hai vai cứng đờ.

"Thời gian đang trôi qua."

Khoảng một phút sau, đi động Ian lại một lần nữa đổ chuống, nhưng hắn không vội vàng nhận điện, mà ngẩng đầu nhìn sang phu nhân Campolam: "Đợi tôi nhận cuộc điện thoại này, có được đáp án mong muốn, biên bản tự thú sẽ không còn hiệu lực nữa. Nếu bà vẫn tiếp tục im lặng, như vậy tôi sẽ tiếp cuộc điện thoại này…"

"Không Khoan đã Tôi thừa nhận chính tay tôi giết Allen Tôi nhận tội Tôi nhận tội…" Phu nhân Campolam cúi đầu, nước mắt trào ra, "Tôi hận thằng nhỏ kia Tôi hận nó Nó cướp đi sự chú ý mà chồng tôi dành cho tôi Dựa vào cái gì mà thứ máu dơ bản của nó có thể vấy bẩn sợi dây chuyền chồng tôi tặng cho tôi Dựa vào cái gì nó lại nắm chặt như vậy, giống như đó là đồ của nó vậy Dựa vào cái gì"

Ian đẩy biên bản tự thú đến trước mặt phu nhân Campolam, lạnh lùng nói: "Phu nhân, mời bà ký tên. Thêm nữa, hãy đem toàn bộ quá trình giết Allen ghi xuống toàn bộ."

Phu nhân Campolam rất nhanh ký xuống tên của mình, vừa khóc lớn, vừa trường trình lại quá trình giết người của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!