Chương 10: Tường vi bí ẩn – 10

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất:

Tường vi bí ẩn

10.

Đứng trước cửa nhà Campolam, Ian thở dài. Tòa kiến trúc cũ kỹ này, phong cách có mấy phần tương tự với gia tộc Russell. Cho mong tính cách chủ nhân bọn nọ sẽ không tương tự a. Một Haley bị "bệnh thần kinh" đã khiến Ian chịu đủ, hắn thật không muốn gặp thêm kẻ thứ hai.

Phu nhân Campolam tiếp đãi bọn họ vô cùng ân cần. Bà tỏ rõ thành ý chỉ cần có thể giúp đỡ các Thanh tra của chúng ta điều tra án mạng, chính mình sẽ nói ra tất cả không chút giấu giếm.

Ian biết hắn không thể tùy tiện hướng cuộc nói chuyện đến trên người Lucy. Dù sao thì, bất cứ người mẹ nào, cho dù chỉ là mẹ nuôi, cùng không hy vọng đứa con gái đã chết của mình lại liên quan gì đó với những vụ án mạng giết người. Cho nên, hắn chỉ có thể trước tiên hỏi thăm hiểu biết của bà về Lena, Allen và Anne.

"Thật ra, sau khi Lucy qua đời, Lena và Anne vẫn thường ghé qua đây hỏi thăm chúng tôi. Đương nhiên, hai con bé không đến cùng nhau. Hơn nữa, so với tôi, hai đứa vẫn thân thiết với chồng tôi hơn một chút. Có lẽ, vì chồng tôi nói chuyện tương đối hài hước."

"Allen thì sao?"

"Thành tích học tập của Allen rất tốt, luôn giành được học bổng đặc biệt của nhà Campolam. Cho nên, chồng tôi cũng thường xuyên mời cậu ta ghé lại nhà, hỏi thăm tình hình học tập của y, dự tính bồi dưỡng cậu trai trẻ này. Allen… Trước khi gặp chuyện chẳng lành, chồng tôi còn từng đề nghị với cậu ta, sau này có muốn tới Boston học tiếp lên thạc sĩ hay không, đó là trường đại học nơi con trai Lawrence của chúng tôi đang học."

"Nghe qua thì, ngài ấy rất thích ở chung với những người trẻ tuổi?"

"Đúng thế. Sau khi Lucy qua đời, Lawrence thường ở lại trong trường đại học ở Boston hơn, cái nhà này lại càng thêm lạnh lẽo."

Ánh mắt Ian nhìn thoáng qua Haley. Tên kia bưng tách trà, lững thững đi dạo trong khách phòng.

Phu nhân Campolam theo tầm nhìn của Ian, cũng nhìn chằm chằm về phía Haley, mỉm cười nói: "Ian này, tôi cảm giác đồng sự của cậu rất đặc biệt. Một chút cũng không giống Thanh tra liên bang."

"Này, vậy phu nhân cảm thấy cậu ta giống cái gì?"

"Cậu ấy ở khía cạnh nào đó rất giống chồng tôi. Ví như khí chất, phong thái, cùng với cảm giác dường như vô cùng thân thiết với người khác, nhưng kỳ thực lại không một ai có thể lý giải nổi suy nghĩ của y."

"Như vậy, phu nhân cũng không hiểu rõ lắm về chồng mình sao?"

Phu nhân Campolam ngập ngừng một chút, sau đó lại cười, "Này, chúng tôi đã là vợ chồng hai mươi năm. Tin tôi đi, tôi đã chán công việc phải lý giải suy nghĩ của ông ấy."

Đúng lúc này, Haley cầm lên một bức ảnh chụp, xoay người lại, "Phu nhân, cô gái trẻ này là ai vậy?"

"A… Con bé chính là Lucy. Đó là bức ảnh chụp lúc nó được sáu tuổi, một năm sau khi chúng tôi nhận nuôi nó từ viện phúc lợi."

"Cô ấy thật xinh đẹp, chẳng trách các vị lại chọn cô ấy giữa vô số những đứa trẻ khác." Haley cười nói.

Phu nhân Campolam lắc lắc đầu, "Kỳ thực, người lựa chọn Lucy không phải tôi hay chồng tôi, mà là Lawrence. Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ, ngày hôm đó chúng tôi gặp qua rất nhiều đứa trẻ, mà Lawrence vẫn luôn cau mày không thích. Mãi đến khi nhìn thấy Lucy, thằng bé mới hỏi chúng tôi, "Con có thể mang em ấy về sao". Cho nên, Lucy liền trở thành con gái của chúng tôi."

"Vì thế, tình cảm giữa Lawrence và Lucy hẳn vô cùng tốt?" Haley ngồi trở lại bên bàn trà.

Y ngồi trở lại trên ghế, nhìn thẳng về phía phu nhân Campolam. Tuy chỉ là một nụ cười nhẹ, nhưng Ian biết trái tim phu nhân Campolam đã bị tên kia mở ra. Và, bà ấy sẽ xem Haley như người bạn lâu năm, thành thật kể lại những hồi ức xưa cũ.

"Đúng thế, Lawrence vô cùng yêu thương con bé? Cậu có thấy trong tấm ảnh, cái mặt dây chuyển Lucy ấy? Bên trong chính là ảnh chụp của Lawrence. Thời điểm Lucy mới dọn tới đây, buổi tối con bé thường xuyên gặp ác mộng, là Lawrence túc trực bên nó. Lúc thằng bé không có ở đây, Lucy đôi khi sẽ đem tấm ảnh để cất trong cái mặt dây chuyền ấy ra xem. Lawrence thường hay may Lucy vào rừng chơi, chèo thuyền đưa con bé qua bên kia hồ, nơi đó là một mảnh phế tích của tổ tiên gia tộc Campolam để lại, bên trong có một bụi tường vi trắng. Chồng tôi không thích Lawrence mang Lucy vào đấy chơi, vì chuyện này mà Lawrence suýt chút nữa cãi nhau với cha nó."

"Nếu nơi đó là tài sản của gia tộc Campolam, vì sao chồng bà không muốn Lawrence đến đó?"

"Ông ấy bảo nơi đó rất nguy hiểm. Ví như cái hồ kia rất sâu, nếu thời điểm Lawrence cùng Lucy chèo thuyền phát sinh chuyện chẳng lành thì sao? Chưa nói đến phế tích kia, nếu chẳng may bọn nhỏ đùa giỡn không cẩn thận lại ngã vào bụi tường vi ấy? Hoa tường vi có gai. Chồng tôi không mong hai đứa nhỏ bị thương. Thế nhưng, đến cuối cùng Lucy vẫn chết đuối trong cái hồ kia…"

"Lawrence nếu mang Lucy đến cái hồ kia chơi, nhất định bản thân cậu ấy có tự tin sẽ bảo vệ tốt cho em gái mình. Lawrence chắc hẳn bơi rất khá đi?"

Haley rốt cuộc hỏi đến vấn đề y quan tâm nhất.

"Lawrence quả thật bơi rất tốt. Là chồng tôi dạy thằng bé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!