Chương 36: (Vô Đề)

Đáp xuống sân bay, Tuấn Phong và Thanh Vân bắt taxi đến khu liên hợp của tập đoàn V ở tỉnh P. Sau đó hai người mượn chiếc môtô của một nhân viên làm việc ở đó, điều mà hai người đã liên hệ từ trước. Vì chỉ được cho phép đi ít ngày nên Tuấn Phong buộc phải rút ngắn hành trình của mình lại.

Điểm đầu tiên hai người tham quan đó là bãi X, nơi đồng cỏ trải dài xanh mướt cùng với sóng biển rì rào. Tuấn Phong ôm Thanh Vân nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những đám mây trắng và màu biển trong xanh đang hòa quyện với nhau tạo thành một bức tranh hùng vĩ và tuyệt đẹp.

Cảnh vật ở đây khiến cho anh chỉ muốn ngắm nhìn mãi chẳng rời.

Đẹp anh ha. Thanh Vân khẽ cười.

Tuấn Phong ôm chặt Thanh Vân từ phía sau. Em ơi.

Sao anh? Thanh Vân khẽ đáp.

Tuấn Phong khẽ cười khi nước mắt đang rơi.

"Em cứ mãi mỉm cười và hạnh phúc như thế này nha."

Sao em có thể hạnh phúc được khi thiếu vắng anh, Thanh Vân nghĩ thầm rồi nói.

"Chàng ngốc, em yêu anh." Cô không muốn nói về chủ đề này nữa.

Sau đó Tuấn Phong tiếp tục chở Thanh Vân tới ngọn hải đăng nổi tiếng của tỉnh P. Anh muốn cùng cô ngắm hoàng hôn, nguyện ước cuối cùng của anh. Nhưng có lẽ cũng giống như cuộc đời của Tuấn Phong, nguyện ước của anh chẳng thể thành hiện thực khi trời bất ngờ chuyển sang âm u và đổ một cơn mưa thật lớn.

Hai người cùng nhau trú trong chiếc lều mới thuê, may mắn là mọi thức ăn và thức uống đã chuẩn bị sẵn. Tuấn Phong ngồi trong lều thở dài đầy tiếc nuối, xem ra ước nguyện của anh đã vụt mất theo cơn mưa. Tối đó, mưa vẫn tiếp tục rơi và sấm chớp không ngừng rền vang.

Tuấn Phong ôm chặt Thanh Vân vào lòng.

Em ơi. Tuấn Phong khẽ nói.

Thanh Vân đáp. Dạ.

"Hứa với anh nha, hứa với anh." Tuấn Phong vút ve tấm lưng cô nhóc.

"Sau khi anh đi thì em sẽ luôn mỉm cười và sống hạnh phúc."

Thanh Vân bật khóc.

"Không đâu, em không muốn nghe anh nói như vậy."

Em đừng khóc mà. Tuấn Phong khóc theo.

Thanh Vân nghẹn ngào. Anh sẽ chờ em chứ.

"Anh sẽ chờ em, nhưng anh muốn chờ em lâu nhất có thể." Tuấn Phong nói thật những suy nghĩ của mình.

Thanh Vân bếu má Tuấn Phong. Anh là đồ ngốc.

Hai người sau đó ngủ thiếp đi, mưa cũng bắt đầu tạnh. Một vài giờ sau, Thanh Vân choàng tỉnh và mở lều đi ra ngoài. Cô thấy bình minh đầy rạng rỡ đang lên. Hớn hở, cô đi vào trong để đánh thức Tuấn Phong dậy.

"Anh ơi, dậy xem bình minh nào."

Thanh Vân lay người Tuấn Phong.

Một giây lát sau thì Tuấn Phong mới tỉnh dậy. Anh dậy đây. Toàn thân anh đầy nhức mỏi.

Thanh Vân khưi lon cà phê đưa cho Tuấn Phong. Anh uống đi. Cô dựa đầu vào vai anh.

"Anh thấy bình minh đẹp không?"

Đẹp lắm em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!