Sau chuyện của ngày hôm qua thì Thanh Vân cảm thấy ái ngại với Tuấn Phong. Cô không muốn làm anh bận lòng, mặc dù cô chả vui vẻ gì khi thấy anh chở người con gái khác.
Vội lao nhanh ra khỏi nhà, Thanh Vân mở cửa xe và ngồi đợi sẵn bác Ba chở mình đi học. Bác Ba cũng ngạc nhiên khi thấy như vậy nhưng bác không nói gì. Trong khi đó Tuấn Phong vẫn chờ Thanh Vân ở dưới nhà. Cảm thấy lâu nhưng anh nghĩ chắc cô lo sửa soạn gì đó nên lại bình tĩnh chờ đợi.
Đến khi Tuấn Kiệt bước ra xe, cu cậu thấy Thanh Vân đã ngồi sẵn ở trong thì vội hiểu ra. Giả vờ quên vở, Tuấn Kiệt bảo bác Ba chờ mình một chút rồi chạy vào lại trong nhà.
Anh. Tuấn Kiệt nói khi đang đi.
"Chị Vân ngồi trong xe ấy." Tuấn Kiệt sợ Thanh Vân đoán được ý đồ của mình, nên anh không dám nhìn mặt Tuấn Phong mà cứ bước tới.
Tuấn Phong hiểu ý nên vội lao ra khỏi nhà.
Mở cửa xe ra, anh nắm tay Thanh Vân dắt đi, mặc cho cô nhóc kêu lên. Tuấn Phong đội mũ bảo hiểm cho cô.
"Em biết là anh chờ em lâu đến mức nào không." Tuấn Phong quay sang đạp xe nổ máy.
Thanh Vân cúi mặt xuống.
"Bác Ba chở em đi học cũng được mà."
Không. Tuấn Phong nói lớn.
"Từ nay anh sẽ chở em đi học và đi về. Mặc kệ em có thích hay không."
Thanh Vân sửng sốt khi nghe thấy Tuấn Phong như vậy. Cô không đáp mà chỉ lẳng lặng leo lên xe ngồi. Thanh Vân sợ Tuấn Phong lại mắng mình nên cô liền ôm anh.
Vậy là từ nay anh sẽ chở em đi học sao, Thanh Vân thầm nghĩ.
Tuấn Phong vẫn đang bực tức vì chuyện Thanh Vân né mình như vậy. Ngày hôm qua khi anh thấy vẻ mặt của cô xịu xuống là anh đã không cam lòng. Bất chấp sự ngạc nhiên của Phương Nhi, khi cô nghe thấy anh nhờ Nhật Thanh chở giúp.
Tuấn Phong vội lao đi tìm Thanh Vân, anh không muốn cô nhóc phải buồn tủi, không muốn cô phải cô đơn một mình, không muốn cô hiểu lầm anh, vì anh yêu Phương Nhi nên không thương cô nhóc nữa.
Lúc anh thấy Thanh Vân lủi thủi một mình đi trên lề đường thì anh sực nhớ lại chuyện xưa. Lúc đó Thanh Vân cũng đi như thế này, cô vừa đi vừa khóc. Khi anh chạy tới hỏi thì cô bảo rằng, ngày mai là ngày diễn văn nghệ, ai cũng có ba mẹ đến cổ vũ, còn cô thì chẳng có ai.
Nghe xong thì Tuấn Phong mới ôm cô vào lòng vỗ về, nước mắt anh cũng rơi theo cô nhóc. Anh chả biết làm gì nên mới về kể lại ba mẹ mình. Ngay lập tức mẹ anh liền ôm cô vào lòng và không ngừng bảo rằng bà cũng là mẹ cô, tất cả mọi người đều là gia đình của cô.
Sau đó ba mẹ anh gác lại mọi công việc để tới dự khán buổi văn nghệ đó. Nhìn thấy mọi người ở dưới khán đài, Thanh Vân liền bật khóc trong sung sướng. Đó cũng là lúc mà anh thấy thương Thanh Vân hơn tất cả mọi thứ.
Tuấn Phong có thể biết rằng, việc anh làm như vậy có thể khiến Phương Nhi buồn, nhưng anh thà xin lỗi Phương Nhi, còn hơn là việc anh nhìn thấy Thanh Vân một mình lặng lẽ như vậy.
Giật mình trở lại với thực tại, Tuấn Phong liền kể cho Thanh Vân nghe nhiều chuyện, anh muốn phá tan không gian buồn bã để cho cô vui lên. Anh kể về chuyện lúc tối mình đi nhà sách, kể về lớp học và thầy chủ nhiệm mới của anh.
Rồi anh hỏi về cảm nhận của cô như thế nào.
Anh ơi. Thanh Vân khẽ nói.
Sao em. Tuấn Phong khẽ cười.
Thanh Vân ngập ngừng giây lát.
"Mình trễ giờ học rồi."
Vội lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, Tuấn Phong thấy không kịp nữa rồi. Anh tự trách mắng bản thân, vì mãi nói chuyện với Thanh Vân mà anh quên để ý giờ giấc, rồi lại đi chậm nữa chứ. Thanh Vân ngồi sau thấy anh lẩm bẩm nên chỉ biết cười.
Tới nơi, lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh, Tuấn Phong đến trễ. Cánh cổng trường đã khép kín trước nặt anh. Một vài người học sinh khác cũng đang lủi thủi đi về và miệng bảo ra quán game. Tuấn Phong biết mình không được vào lớp, anh quay sau nhìn Thanh Vân.
Chỉ vài phân nữa là mặt anh đụng mặt cô nhóc, đây là lần đầu tiên anh nhìn mặt cô nhóc gần và rõ như vậy. Khoảng khắc chỉ vài giây nhưng lại khiến tim anh đập mạnh như muốn tung ra khỏi lồng ngực.
Vội đánh mặt đi trong e thẹn, anh mừng thầm vì lúc nãy cô nhóc không biết gì hết, hên cho anh là Thanh Vân đang nhìn sang nơi khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!