Ti Điềm cũng không biết đã ngồi dưới ánh đèn khô bao lâu, thẳng đến Thương Vũ đẩy cửa đi vào nàng mới giật mình. Thương Vũ thấy vẻ mặt nàng không ổn, hỏi vội: "Muội làm sao vậy? Sao xuất thần như thế?" Ánh mắt của nàng có chút mơ màng uể oải, miễn cưỡng lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không sáng giống như vừa rồi nhìn hắn.
Dáng vẻ Ti Điềm tránh né ánh mắt của hắn, nhất thời không biết nên nói như thế nào. Tuy rằng Ti gia về sau suy tàn nghèo túng, nhưng suy cho cùng nàng vẫn xuất thân đại gia tiểu thư, luôn luôn tự tôn tự trọng, thà rằng để một phần ủy khuất ở trong lòng, ở trước mặt người khác phải lộ ra vẻ ngạo khí thanh quý.
Thương Vũ đi tới, giả vờ ghen tuông, " hiện tại ta ở ngay trước mặt muội, muội cũng không thèm nhìn, cũng không biết trong lòng muội đang nhớ tới ai!"
Hắn khoác vai nàng, ngồi bên cạnh nàng, ghé mắt nhìn nàng.
Ti Điềm trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Muội nghĩ tới Vân Ý công chúa."
Vẻ mặt Thương Vũ sững sờ, ngược lại cười nói: "Chẳng lẽ vừa rồi muội nghe thấy ta và Thất thúc nói chuyện."
Nàng cúi đầu không nói, rốt cuộc ngầm thừa nhận.
Chuyện này hắn vốn không muốn cho nàng biết, thế nhưng nếu như nàng đã biết, hắn nhất định phải mau chóng giải thích với nàng, bằng không thì lại là tai hoạ ngầm. Hắn hiểu rất rõ tính tình của nàng, ngoài mặt nhu nhược, thực chất bên trong thanh ngạo quật cường, rất có chủ kiến.
Hắn nghiêm mặt nói: "Trước mắt là thời khắc mấu chốt, bộ lạc Mông Lý đối với ta hết sức quan trọng. Thứ nhất, ta đến Vương Đình phải đi qua cảnh nội Mông Lý; thứ hai, Mông Lý là một trong bốn bộ lạc đứng đầu, nếu được Mông Lý Hàn ủng hộ, rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết. Ông ấy đồng ý xuất binh giúp ta quay về Vương Đình, ta cũng hứa với ông ấy ngày phú quý.
Nhưng ông ấy lại sợ ngày ta đăng cơ vương vị gây bất lợi cho ông ấy, cho nên muốn dùng quan hệ thông gia để củng cố quan hệ giữa ta với ông ấy. Nếu ta trực tiếp từ chối, hiển nhiên không thể làm ông ấy an tâm, cũng làm ông ấy khó xử, cho nên ta mới nói như vậy."
Nàng yếu ớt mà nói: "Vì sao huynh không nói thẳng, huynh đã có hôn ước?"
Hắn thở dài nói: "Người Thương Lan rất xem trọng huyết thống, thân phận. Ta năm ấy có thể được phụ vương lập làm người kế vị, cũng bởi vì mẫu thân của ta thân phận cao quý. Mông Lý Hàn ỷ vào thân phận cao quý của mình, ta nếu vì một thiếu nữ bình dân mà cự tuyệt nữ nhi của ông ta, chẳng phải làm cho ông ta khó xử? tính cách người Thương Lan thẳng thắn, nếu ông ta ỷ vào thân thế nhà mình lại ép một câu, bảo nữ nhi của ông ta làm chính, muội làm thiếp, như thế nào cho phải?"
Thiếp? trong lòng Ti Điềm giận dữ. Nàng cho dù gả cho tên đồ tể hay đầy tớ, cũng tuyệt đối không có khả năng làm thiếp cho người ta. Nàng chợt nhấc cánh tay, muốn hất cánh tay hắn gác trên vai nàng xuống. Thương Vũ ngược lại hít một hơi khí lạnh, trên mặt lộ ra một tia thống khổ. Ti Điềm có chút kỳ quái, với khí lực của nàng, vung cánh tay lên như vậy, làm sao khiến hắn đau được?
Hắn rút cánh tay về, vén ống tay áo lên. Vài vòng vải trắng quấn quanh cánh tay của hắn, máu mơ hồ thấm ra. Ti Điềm vội hỏi: "Huynh bị thương?" Nàng âm thầm hối hận, vừa rồi không nên dùng sức quá mạnh, thoáng cái đụng phải miệng vết thương của hắn.
"Đây là ta tự mình cắt đấy."
"Vì sao?"
" Nếu như ta không chịu quan hệ thông gia với Mông Lý Hàn, cũng nên làm chút chuyện cho ông ta yên tâm. Ta dựa theo quy củ Thương Lan, cắt thịt uống máu, bày tỏ với ông ta vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ."
Trong lòng nàng đau đớn một hồi. Nếu là nam nhân khác, nhất định sẽ đồng ý quan hệ thông gia, thế nhưng hắn lại hết lòng tuân thủ lời hứa với nàng, thà rằng bị thương cũng không phụ nàng. Nàng vừa cảm động vừa thương tâm, chậm rãi ngồi xổm người xuống, khuôn mặt tựa vào đùi hắn.
Hắn cảm giác trên đùi mình có một chút ẩm ướt ấm áp, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đôi mắt sáng của nàng ngấn nước, nhu tình nhìn hắn, sóng mắt nhẹ nhàng, nhưng không nói lời nào.
Hắn vuốt gương mặt nàng, trầm giọng nói: "Thân là nam nhân, ta cũng có lúc thân bất do kỷ, nhưng ta tuyệt không phụ muội."
Nàng ôm eo hắn, khuôn mặt dán trên xiêm y của hắn. Nàng chưa từng chủ động thân cận với hắn, đây là lần đầu tiên, là nữ tử, cũng có lúc thân bất do kỷ, huống chi là hắn? Hắn khó xử, hắn bất đắc dĩ, làm cho nàng bất an, cũng làm nàng đau lòng.
Nàng yếu ớt nói: "Muội tin huynh."
Hắn nhẹ nhàng thở ra, nếu dựa theo tính tình nóng nảy của các cô gái Thương Lan, nghe hắn và Thất thúc nói chuyện, sớm đã một cước đá văng cửa ra đi vào chất vấn. Mà nàng lại lặng lẽ trở về phòng sinh hờn dỗi, đây chính là sự khác nhau giữa nữ tử Trung Nguyên và Thương Lan.
Hắn thích nàng uyển chuyển ôn nhu, nhưng hi vọng nàng có thể giải bày mọi chuyện. May mắn hôm nay hắn phát hiện, bằng không thì đây sẽ là vướng mắc trong lòng nàng, chẳng biết lúc nào có thể giải.
Giải quyết vấn đề rồi, hắn bắt đầu nói trọng điểm, " Cánh tay ta bất tiện, muội giúp ta gội đầu đi."
Thật ra, vết thương này đối với hắn mà nói, căn bản chính là chẳng đáng gì, càng không đến mức không thể cử động.
Song hắn lại muốn nàng quan tâm săn sóc hắn, bởi vì trong lòng luôn cảm thấy nàng đối với hắn chưa đủ tốt, tình cảm còn chưa đủ sâu, dấm chua ăn được còn chưa đủ nhiều.
Mặt của nàng lập tức đỏ lên, lập tức cự tuyệt, "Để bọn họ giúp huynh đi, trong nội viện này không phải có rất nhiều người sao?"
Hắn bất mãn hừ một tiếng, "Bọn họ đều là người ngoài, còn muội là vợ ta." Nàng cảm thấy lỗ tai đều muốn nóng lên, cúi đầu không lên tiếng.
"Ta bị thương, còn không phải là vì muội sao! Muội cũng không chịu quan tâm săn sóc ta, thật sự là vô tình vô nghĩa. Khi nào thì muội mới có thể đối với ta bằng một nửa ta đối với muội?" Hắn làm mặt lạnh, giả vờ không vui, nghiến răng nghiến lợi càu nhàu, giả bộ ủy khuất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!